Tâm tình Lưu Tu hiển nhiên vui vẻ, khoa chân múa tay nói.
- Đúng vậy, Trương Dịch kia cũng không phải hạng người tốt, đệ đệ của y làm chuyện sai lầm như thế lại khong đến xin thứ lỗi, còn muốn cứu đệ đệ y, thực sự vọng tưởng.
Lưu Bàn hung dữ nói.
- Đệ đệ của y vì ta mới bị bắt, gia đình y đã trành cừu địch với ta, không trách ta đã là không tệ rồi, nào có thể vộ vàng tới xin lỗi cừu nhân.
Sắc mặt Lưu Kỳ âm trầm nói. Nghe Lưu Tu nói xong, Lưu Kỳ phản ứng đầu tiên chính là có người hãm hại hắn. Thực sự quá xảo quyệt, sớm không nói muộn không nói, cố tình chờ Trương Dịch mang lễ vật tới mới nói. Rốt cuộc ai truyền tin tức này ra ngoài? Đáng nghi nhất đương nhiên là Lưu Kỳ có cừu oán với Trương Duyệt. Đây chẳng đắc tội với toàn bộ quan viên lớn nhỏ thành Tương Dương sao? Ngươi nói Trương Dịch tặng lễ vật là hối lộ, vậy đám quan viên kia chẳng phải nhận hối lộ sao? Ai muốn ra ngoài bị mọi người nói:
- Thấy không, hắn là người tham ô ăn hối lộ, chạy mau.
Chỉ là không thể trách dân chúng, nhiều người sẽ an toàn, cho dù truyền ra ngoài cũng không ai làm gì được.
Lưu Kỳ nhìn Lưu Bàn hỏi:
- Hai ngày hôm nay đã đọc sách chưa?
- Oạch, chưa. Đại ca cũng biết ta không có hứng thú đọc sách.
Lưu Bàn chán nản nói.
- Chẳng lẽ ai trời sinh cũng thích đọc sách sao? Dù có sức mãnh cũng là cái dũng của kẻ thất phu, không thể dựa vào thống binh đánh trận, ta không cần ngươi hàng ngày xem binh thư, nhưng cần ngươi hàng ngày phải đọc sách. Ngươi xem Hạng Võ, Lữ Bố võ công có cao không? Nhưng bọn họ cuối cùng cũng bỏ mạng. Hàn Tín võ công có cao không? Nhưng vì sao có thể thống lĩnh trăm vạn binh mã? Nếu ngươi muốn làm Đại Tướng Quân, phải đọc sách mới có thể dựa vào nó mà thống binh đánh trận. Ngươi muốn làm Hàn Tín hay Hạng Vũ, chính ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ.
Sắc mặt Lưu Kỳ có chút âm trầm nói.
.....
Phủ Trấn Nam Tướng Quân, Lưu Biểu vừa mới dùng cơm xong, đang đọc sách trong thư phòng. Là một trong Bát tuấn, Lưu Biểu dù làm một Châu Mục cũng chưa bao quên đọc sách, hàng ngày đều bỏ ra quãng thời gian nhất định để đọc sách. Ban đêm trước khi đi ngủ liền bỏ ra một chút thời gian. Hôm nay hắn đang xem luận ngữ, tuy rằng xem đi xem lại vô số lần, nhưng mỗi lần xem đều không hiểu được ý nghĩa khôn cùng.
Cạch cạch cạch... Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài cửa vang lên, phá hủy sự hứng thú của Lưu Biểu, bởi vì tám phần là phát sinh chuyện quan trọng, bằng không sẽ không ai dám quấy rầy y vào thời điểm này.
- Khởi bẩm đại nhân, thống soái Phi Hổ Quân – Vương Uy có việc gấp cần cầu kiến.
Thanh âm bên ngoài cửa truyền đến có chút thở dốc, hiển nhiên vì đi lại quá mau.
- Quả nhiên là vậy.
Lưu Biểu thầm nghĩ, đồng thời trong lòng cũng có chút nặng nề, Vương Uy năm nay bốn tám tuổi, đã tính là một lão tướng, y làm việc cẩn thận, có phong thái của một đại tướng, cùng với Văn Sính là võ tướng hiếm có trong thành Tương Dương, vì thế Lưu Biểu mới giao việc trị an thành Tương Dương cho y, nhưng ngay cả y cũng không xử lý được, có thể thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này.
- Để y vào.
Lưu Biểu buông sách xuống, nói với người bên ngoài.
Sau một hồi, liền thấy một lão tướng gần năm mươi tuổi đẩy cửa đi vào, trên thân mặc khôi giáp nặng nhìn như một tòa núi lớn, trong lúc hành tẩu phát ra tiếng vàng thình thình, quả thực thoạt nhìn chẳng khác gì một toàn núi vững trãi.
- Mạt tướng bái kiến đại nhân.
Vương Uy khom người hành lễ nói, giọng nói giống như chuông lớn vang.
- Đứng lên đi, Tướng Quân muộn thế này tới tìm ta vì chuyện gì?
Lưu Biểu hỏi.
- Khởi bẩm đại nhân, hôm nay trong thành đồn đại, nói ca ca của Trương Duyệt – Trương Dịch từ Trường Sa vận chuyển đến hơn mười xe tài vật, mang đến làm lễ vật tặng quan viên trong thành Tương Dương, hy vọng có thể cứu đệ đệ Trương Duyệt, dân chúng sợ Trương Duyệt được thả, đều tự mình chạy tới bẩm báo. Hiện tại trong phố lớn ngõ nhỏ thành Tương Dương đều bàn tán về chuyện này, mạt tướng đến bẩm báo, xin đại nhân định đoạt.
Vương Uy nói.
Lưu Biểu không nói gì mà cúi đầu nhìn quyển sách đang mở trên bàn, trong sách có một câu là " Khó phòng nhất chính là phòng miệng lưỡi bách tính ", Lưu Biểu vừa nãy đang xem câu này thì bị quấy rối. Y không cho rằng chuyện tình chỉ đơn giản như vậy, bằng không cũng không đủ bản lĩnh làm Châu Mục.
Về vấn đề người kế vị, không phải Lưu Biểu không lo lắng, mà luôn luôn lo lắng. Y có ba nhi tử, tự nhiên hiểu rất rõ phẩm hạnh của ba nhi tử. Lưu Tu quá nhỏ nên không cần lo lắng. Trưởng tử Lưu Kỳ lớn lên giống ý, tử nhỏ y rất yêu mến, nhưng tính cách mềm yếu. Y cũng hiểu tích cách chính mình, thế nhưng y già rồi không muốn chém chém giết giết, thế như y không hy vọng nhi tử giống mình. Kinh Châu xem như gió êm sóng lặng nhưng kỳ thực sóng gió mãnh liệt, nếu để Lưu Kỳ kế vị, đừng nói hắn có thể bảo vệ mảnh đất này hay không? Mà ngay cả ngồi vững ngôi vị cũng là vấn đề.
Lưu Biểu ngồi trên vị trí này cũng nhờ các thế gia trợ giúp, Tứ đại thế gia ở Kinh châu gồm có Thái Thị, Trương Thị, Hoàng Thị, Bàng Thị. Những thế lực rễ sâu lá tốt ở Kinh Châu đều có quan hệ thông gia với nhau, lúc trước y không có sự ủng hộ của Thái Thị cũng không có khả năng bình định Kinh Châu thuận lợi, hiện tại Trương Thị tuy chỉ có một mình Trương Duẫn, có vẻ yếu thế, nhưng Khái Thị đã phát triển mạnh mẽ. Y mấy năm nâng đỡ Khoái Thị khắc chế thế gia Kinh Châu, tuy khắc chế, nhưng vẫn có thể nói thế gia đã nắm giữ nửa vùng đất Kinh Châu.
Nếu để Lưu Kỳ tính cách yếu đuối kế vị ông, Kinh Châu còn không bị thế gia chia cắt sạch sao? Vì thế ông mới xa lánh Lưu Kỳ, tính toán sau này để Lưu Tông kế vị sẽ không tạo nên cảnh huynh đệ thương tàn.
Lưu Tông từ nhỏ thông minh lanh lợi, chuyện tình gì chỉ cần thoáng chốc liền thông, mẫu thân xuất thân từ Thái Thị, sau này kế vị có Thái Thị ủng hộ, không có gì đáng ngại. Hơn nữa các thế gia khác cũng không ngồi xuông nhìn Thái Thị độc quyền, chắc chắn sẽ liền hợp đối phó Thái Thị, liền tạo nên sự giảm sóc cho Lưu Tông. Tối thiểu Lưu Tông có thể ngồi vững ngôi vị, nhưng tính cách của Lưu Tông không rộng rãi như Lưu Kỳ, Lưu Tông lòng dạ hẹp hòi, thân cận thế gia xa lánh bách tính, tương lai thực sự dễ dàng gây nên tai họa. Đây là nguyên nhân Lưu Biểu chậm chạp không tỏ rõ thái độ.
Tin tức Vương Uy truyền đến không cần bàn cãi chính là nói cho y biết Lưu Kỳ muốn đưa Trương Duyệt vào chỗ chết, tin tức tức này thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới Lưu Kỳ, nếu không phải Lưu Kỳ thì ai đứng phía sau lan truyền tin tức này?
Thái Mạo không có lý do gì đưa Trương Duyệt vào chỗ chết, thế lực phụ thuộc vào y lại càng không đứng phía sau gây loạn. Những kẻ khác cũng không dám tham gia, bởi vì chuyện này không chỉ đắc tội với Thái Mạo mà còn đắc tội với Lưu Biểu. Duy nhất chỉ có Lưu Kỳ, bởi vì dù Lưu Kỳ làm vậy cũng không ai dám nói gì. Lưu Biểu hít một hơi thật sâu, cảm thấy nếu Lưu Kỳ lần này bị thương mà tỉnh ngộ cũng là trong họa có phúc.