- Đó là tiểu như tử của Châu Mục đại nhân – Lưu Tu và cháu của ngài – Lưu Bàn.
- Châu Mục đại nhân không phải chán ghét vứt bỏ trưởng tử rồi sao? Vì sao hắn còn đến tặng lễ vật.
- Cho dù chán ghét vứt bỏ, nhưng hắn là thân nhân vẫn có thể đến tặng lễ.
- Xem ra hôm nay có trò hay để xem.
Lưu Kỳ vừa đi khỏi, mọi người lập tức bàn tán.
.....
Lưu Kỳ vừa tiến vào phủ liền có người dẫn bọn họ đi vào, yến tiệc mừng thọ Lưu Biểu được tiến hành trong đại viện, trong viện được trải thảm rất dày. Đã có nhiều người tới rồi. Lưu Kỳ là trưởng tử, tự nhiên ngồi bên tay trái Lưu Biểu, Lưu Tông ngôi bên tay phải. Ngay sau đó Lưu Tu, Lưu Bàn đi theo sau Lưu Kỳ. Lưu Biểu, Lưu Tông còn chưa tới, có vài vị quan viên có quyền có thế tại Tương Dương cũng chưa thấy tới. Nhưng thực ra rất nhiều quan viên Lưu Kỳ không biết tính danh, nhưng bọn họ thấy Lưu Kỳ tới đều lũ lượt tiến lên chào hỏi. Lưu Kỳ dù ghét nhất chào hỏi xã giao, nhưng trước mặt đông người không tiện từ chối, đành phải đáp lễ lại. Nhưng trong lòng hiểu được vì sao quan viên có quyền có thế còn chưa tới, mà chờ tới khi yến tiệc bắt đầu mới đến.
Không lâu sau đám người Y Tịch tới trước, nhìn thấy Lưu Kỳ bọn họ vội vàng bước lên giải cứu Lưu Kỳ. Lúc này đầu óc Lưu Kỳ đã choáng vàng. Vừa nãy những người kia có người cầu thăng quan muốn trước mặt Lưu Biểu nói tốt cho hắn, đầy hứa hẹn để cầu tiền đồ, có người còn giới thiệu con gái... Làm đầu óc hắn choáng váng, nếu như đây là phủ đệ của hắn, hắn đã sớm đuổi những người này cút đi.
- Rốt cuộc tiên sinh đã tới, nếu không ta chịu không nổi, lần sau bất kể thế nào đi nữa ta cũng không đến sớm như thế này.
Lưu Kỳ vừa gặp liền nói.
- Ha ha... Về sau đại công tử phải tiếp chuyện không ít, hiện tại rèn luyện một chút cũng tốt.
Y Tịch trêu đùa nói. Theo sau Y Tịch có một người, người này khoảng hai bảy hai tám tuổi, trên người mặc một bộ áo lam mộc mạc tự nhiên, đôi mắt linh động dị thường. Y Tịch không giới thiệu, Lưu Kỳ cũng không hỏi.
- Về sau việc này liền giao cho tiên sinh.
Lưu Kỳ thấy Y Tịch trêu đùa mình, liền nhạy bén nói.
Y Tịch cười cười không nói chuyện, lại không nghĩ vài năm sau, mình thực sự làm công việc này, vì Lưu Kỳ tuyển chọn rất nhiều người tài.
Sau khi hai người nói vài câu chuyện phiếm, đám người Thái Mạo, Khoái Việt đã đến.
Hai người vừa đến không lâu, Lưu Biểu mặc một thân y phục màu hồng đi tới, đi bên cạnh y là Thái phu nhân và Lưu Tông cũng một thân y phục màu hồng. Hai người một trái một phải đi theo bên cạnh Lưu Biểu.
Sắc mặt mọi người trong viện biến đổi nhìn về phía Lưu Kỳ, tuy trước kia đồn Lưu Kỳ không còn được Lưu Biểu yêu mến, nhưng dù sao cũng là tin đồn. Hôm nay Lưu Biểu một thân trang phục chỉnh tề cùng Thái phu nhân và Lưu Biểu đi ra, lúc này trong mắt bọn họ nhìn nhận, lời đồn kia đã được xác thực, tất thảy hối hận vừa nãy quá thân cận với Lưu Kỳ. Chỉ có hơn mười người Khoái Việt, Thái Mạo, Y Tịch... Sắc mặt vẫn bình tĩnh dường như không có chuyện gì liên quan tới bọn họ.
Khi ba người Lưu Biểu ngồi vào chỗ của mình, lễ quan tiến lên thay mặt Lưu Biểu nói không ít lời may mắn, sau đó mọi người đứng dậy mừng thọ, tiếp đến chính là ba huynh đệ Lưu Kỳ, Lưu Tông, Lưu Tu bước lên từng bước tặng lễ vật mừng thọ.
Lưu Tông tranh lên đầu, tiến lên quỳ gối cao giọng nói:
- Nhi tử chúc phụ thân phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.
Lễ quan theo cao giọng hô:
- Công tử Lưu Tông tặng một đôi ngọc như ý, một đôi bạch bích, mười cuốn sách cổ.
- Tốt, tốt, tốt.
Lưu Biểu liên tục nói ba câu " Tốt ". Sau đó Lưu Tông mới cao hứng trở lại chỗ ngồi, lại còn liếc mắt một cái khiêu khích Lưu Kỳ.
Mọi người đều tập trung về phía Lưu Kỳ, muốn xem Lưu Kỳ tặng lễ vật gì.
Lưu Kỳ lại nhìn về phía Lưu Tu ra hiệu cho y tiến lên trước, rồi sau đó gật gật đầu với Lưu Bàn, để Lưu Bàn đứng dậy rời đi.
Lưu Tu đứng dậy tiến lên quỳ gối hô:
- Chúc phụ thân đa phúc đa thọ, năm năm có hôm nay, tuổi tuổi có sáng nay.
- Công tử Lưu Tu tặng một quyển " Tả chuyển ", ba cuốn " Luận ngữ ".
- Uhm, không tồi.
Lưu Biểu kích động vài câu rồi cho Lưu Tu lui xuống.
- Chúc phụ thân phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.
Lưu Kỳ tiến lên chúc thọ nói.
Mọi người nhìn về phía lễ quan, muốn xem Lưu Kỳ rốt cuộc mang lễ vật gì tới. Sắc mặt lễ quan vô cùng khó xử nhìn Lưu Kỳ.
- Lễ vật mừng thọ đã đến.
Lưu Bàn từ bên ngoài tiến vào hô. Mọi người quay đầu nhìn về phía Lưu Bàn.
Liền thấy bốn người phía sau Lưu Bang bưng hai kiện vật phẩm.
Phía trước là một tấm gỗ phẳng hình tứ giác, bên dưới là bốn cái trụ, điêu khắc lộng lẫy, còn có một chút ký tự. Phía sau là một hình tròn phẳng, bên dưới có ba cái trụ, cũng được điêu khắc rất sống động.
- Đây là thứ gì?
Mọi người nhìn về phía Lưu Kỳ, Lưu Biểu cũng nhìn về phía Lưu Kỳ hiển nhiên muốn hỏi đây là vật gì. Thanh niên phía sau Y Tịch nhìn Lưu Kỳ, trên mặt cũng toát lên vẻ hiếu kỳ.
- Phụ thân, hai vật này là chiếc bàn hình tứ giác do nhi tử đặc biệt tìm thợ mộc làm, có thể đặt đồ vật lên đó. Vật hình tròn kia chính là ghế ngồi, mời phụ thân xem.
Lưu Kỳ mang chiếc bàn tới trước mặt Lưu Biểu, sau đó lại mang chiếc ghế lên đặt bên cạnh chiếc bàn, mời Lưu Biểu ngồi.
Lưu Biểu ngồi trên ghế tựa cảm thụ một chút, cảm thấy thoải mái hơn ngồi xổm. Ánh mắt nhìn về phía Lưu Kỳ toát lên vẻ vui mừng.
Cúi đầu nhìn thấy có câu liên quan đến luận ngữ, khi y nhìn một câu trong đó liền ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ nói:
- Câu " Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi ". Con có thể lý giải chứ?
Trong lòng Lưu Kỳ khẽ động, những lời này chính là hắn bắt tôi tớ chọn ra, ở thời cổ rất nhiều người có lý giải sai lệch về những lời này. Lưu Kỳ ngẩng đầu nhìn Lưu Biểu nói:
- " Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi ". Có nghĩa là: Người có thể mang đến tự do cho dân chúng, không người không biết.
- Ủa, vì sao Kỳ có suy nghĩa giống ta vậy?
Lưu Biểu nghi hoặc nhìn về phía Lưu Kỳ.
- Khổng Tử khởi xướng nhân nghĩa, nếu như chiếu theo thời đại hiện nay hiển nhiên không phù hợp với tư tưởng của thánh nhân, hơn nữa Khổng Tử đích thực lý giải thế này " dân là chính vua là thứ yếu " lại không có khả năng xuất hiện.
- Tốt, tốt, tốt, chính là Kỳ tặng lễ vật tốt nhất.
Lưu Biểu trầm tư một hồi rồi khen ngợi nói. Sau đó Lưu Biểu an vị trên ghế nghe những người khác mừng thọ.
Ánh mắt Lưu Tông nhìn Lưu Kỳ có chút lạnh lùng âm hiểm, còn Lưu Kỳ từ đầu chí cuối lại không để ý tới Lưu Tông, hiển nhiên không để Lưu Tông vào mắt, trên chiến lược coi thường đối thủ và trên chiến trường coi trọng đối thủ đối với hắn mà nói giống như cơm bữa.
Lễ vật của Lưu Kỳ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, mọi người ở đây nghĩ đến Lưu Kỳ bị lạnh nhạt vì thế muốn giữ khoảng cách với Lưu Kỳ, nhưng lễ vật kia lại khiến mọi người do dự. Bọn họ không biết trong lòng Lưu Biểu rốt cuộc nghĩ thế nào, không biết lễ vật kia có thể cứu vãn địa vị của hắn trong lòng Lưu Biểu hay không? Bởi vậy bọn họ lựa chọn ở ngoài quan sát.