- E là không lâu sau quan viên thành Tương Dương cũng biết Lưu Kỳ ta ăn cơm trong phủ Lưu Biểu.
- Xem ra cần tìm mưu sĩ, đáng tiếc đám người Gia Cát Lượng, Bàng Thống muốn gặp cũng không thể gặp, bằng không tìm được một người trong bọn họ cũng có thể giải thích nghi hoặc trong lòng ta.
Nhìn Mã Trung đứng cách đó không xa, Lưu Kỳ cười nói:
- Chính Bình sốt ruột gì chứ?
Mã Trung thấy Lưu Kỳ đi ra cao hứng nói:
- Không có, chủ công đi ra là tốt rồi.
Lưu Kỳ không ngồi xe ngựa mà cưỡi kỵ ngã sóng vai đi cùng Mã Trung, mới đầu Mã Trung không đồng ý, cho rằng Lưu Kỳ làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng Lưu Kỳ nói thành Tương Dương hiện tại đã giới nghiêm không cần lo lắng vì thế y mới đồng ý.
Lưu Kỳ ngồi trên lưng ngựa đột nhiên nhớ tới đám hắc y nhân đêm qua, quay đầu về phía Mã Trung nói:
- Chính Bình cảm thấy đám người hắc y ngày hôm qua như thế nào?
Mã Trung suy nghĩ nói:
- Chủ công, đám người hắc y này được người bồi dưỡng làm tử sĩ, chuyên môn dùng để ám sát và dò la tin tức.
- Oh, Chính Bình có thể đào tạo được không?
Lưu Kỳ hỏi.
- Chủ công, bồi dưỡng tử sĩ rất khó, ta không đủ bản lĩnh. Phỏng chừng đầu lĩnh đám người hắc y đêm qua phải là cao thủ Thối Cốt Hậu Kỳ, không thể đào tạo được, tử sĩ hiện tại phần lớn đều là người có chút võ công được người trong giang hồ mời chào, sau đó trải qua huấn luyện nghiêm khác mới có thể trở thành tử sĩ.
Mã Trung có chút hổ thẹn nói.
- Oh, chẳng lẽ võ công còn phân chia cấp bậc?
Lưu Kỳ nghe Mã Trung nói tới Thối Cốt Hậu Kỳ, vậy tự nhiên còn có nhiều cảnh giới khác, xem ra trong tam quốc còn có rất nhiều chuyện mình chưa biết.
- Uhm, ta nghe sự phụ ta nói Võ Công bao gồm cảnh giới Thối Cốt, Hậu Thiên, Tiên Thiên. . . Từng cảnh giới lại phân thành tiền, trung, hậu kỳ. Thối Cốt chính là bước đầu rèn luyện bản thân, khi thân thể đạt tới sự dẻo dai nhất định sẽ rèn luyện lực lượng bản thân. Hậu Thiên chính là dùng Thối Cốt làm nền tảng, rèn luyện thân thể tiến thêm một bậc, không chỉ có gân cốt bản thân thêm dẻo dai, lực lượng cũng nâng tầm một bước, hơn nữa phải hiểu thấu lực lượng bản thân, để phát huy ra lực lượng lớn nhất của bản thân. Về phần Tiên Thiên ta cũng không biết, chỉ nghe nói Tiên Thiên là thân thể siêu việt khi sử dụng lực lượng tới cực hạn chỉ trong thời gian ngắn nội lực gia tăng không ngừng.
Mã Trung giải thích nói.
- Oh, võ công còn phân chia thành nhiều cảnh giới, như vậy ngươi hiện tại đạt tới cảnh giới nào?
Lưu Kỳ nhìn Mã Trung hỏi. Hiện tại, Mã Trung là người võ công cao nhất dưới trướng hắn, lúc này Cam Ninh còn chưa được coi là người dưới trướng hắn, còn đám người Lưu Bàn, Lữ Giới so ra còn kém Mã Trung.
- Thuộc hạ, hiện tại chính là Thối Cốt Hậu Kỳ, chỉ cách một bước nữa là đạt tới cảnh giới Hậu Thiên. Nhưng vào lúc này đột phá lực lượng rất khó, có một số người cả đời bị giữ ở bình cảnh này, không đột phá được.
Mã Trung nói xong lời cuối, sắc mặt có chút âm trầm. Y ngừng ở Thối Cốt Hậu Kỳ đã ba năm, sự phụ từng nói cho y biết, nếu không gặp cảnh ngộ đặc biệt, e là khó có thể đột phá.
- Không sao, ngươi bây giờ còn trẻ, sau này xung phong trên chiến trường có khi chính là cơ hội.
Lưu Kỳ an ủi.
- Chủ công, ta có một chuyện không biết có nên nói hay không?
Mã Trung khôi phục rất nhanh, nhưng dường như nhớ tới chuyện gì đó.
- Nói đi, không sao.
Lưu Kỳ nghi hoặc muốn xem Mã Trung rốt cuộc nói chuyện gì, xem có điều gì khiến y băn khoăn.
- Chủ công biết lai lịch của Chương Bá chứ?
Mã Trung hỏi.
- Chương Bá từ nhỏ ở bên cạnh ta, ngươi có điều gì cứ nói thẳng ra, ta sẽ không trách ngươi.
Lưu Kỳ nhớ tới tối hôm qua Chương Bá tiện tay đánh rớt vũ tiễn, mơ hồ biết Mã Trung muốn nói chuyện gì. Nói cho cùng hắn cũng có chút tò mò đối với Chương Bá, dựa theo trí nhớ của Lưu Kỳ kia Chương Bá chỉ là một ông lão bình thường, nhưng hiện tại xem ra Chương Bá e là hoàn toàn khác.
- Thuộc hạ không thể nhìn thấu Chương Bá, y ít nhất cũng là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên Hậu Kỳ, Cam Ninh đại ca là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên Trung Kỳ cũng không nhìn thấu Chương Bá.
Mã Trung cẩn thận nói, hiển nhiên sợ Lưu Kỳ tức giận.
Trong lòng Lưu Kỳ có chút ngạc nhiên, theo như lời Mã Trung nói, Cam Ninh đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Trung Kỳ, Cam Ninh ở thời kỳ Tam Quốc xem như chư tướng hàng đầu, hiện tại lão nhân bên cạnh mình chính là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên Hậu Kỳ, Lưu Kỳ cảm giác thực khó tin. Hơn nữa, Chương Bá là cao thủ Hậu Thiên Hậu Kỳ, vì sao lại làm một gã phu xe bên cạnh hắn. Nhưng nói Chương Bá có mưu mô hắn tuyệt đối không tin, chuyện của mình bản thân mình rõ, không có gì đáng để người khác lo lắng, Chương Bá muốn động thủ thì đã sớm động thủ, đâu cần chờ tới ngày hôm nay.
Quay đầu thấy Mã Trung lo lắng nhìn mình, Lưu Kỳ hít sâu một hơi nói:
- Chính Bình không cần lo lắng, ngươi làm tốt lắm. Tuy ta không biết thân phận Chương Bá, nhưng ta nghĩ Chương Bá không có ác ý, nếu không e là ta cũng không sống tới ngày hôm nay, ta có thể cảm giác được y không giống như giả bộ đối với sự sủng ái của ta.
Mã Trung thấy Lưu Kỳ không trách cứ mình, khẽ thở phào một hơi.
Chạ chạ chạ. . . Từ phía xa xa truyền tới thanh âm thúc ngựa.
- Chủ công mau trở về xe ngựa đi.
Mã Trung nghe thấy tiếng thúc ngựa, e sợ là thích khách liền khuyên Lưu Kỳ nói.
- Không sao, không thể là thích khách.
Lưu Kỳ phẩy phẩy tay nói.
Chỉ chốc lát liền thấy một con ngựa chạy như bay mà đến, lúc này có kỵ mã trong thành Tương Dương nhất định có chuyện quan trọng. Lưu Kỳ đang chuẩn bị nhường đường chợt nghe thấy tiếng la hét.
- Chủ công, đã xảy ra chuyện.
Mã Trung liếc mắt liền thấy rõ người tới.
- Chính là Lữ Giới.
Lữ Giới hiện tại là phó thống lĩnh thị vệ trong phủ hắn.
. . . . .
Cửa nam Tương Dương vốn là cửa thành luôn luôn rộng mở, lúc này lại đóng chặt, bởi ở cửa thành đang có hai nhóm người đang ngăn cản lẫn nhau.
Một phương thân mặc chiến giáp ngân bạch, cầm trường thương trong tay, đội hình chỉnh tề vừa vặn chặn ở cửa thành, đây rõ ràng là Phi Hổ Quân. Bên kia có hơn tám trăm người, mỗi người đều mặc cẩm y, sắc mặt phẫn nộ nhìn Phi Hổ Quân ở phía đối diện.
- Thái Vân, tốt nhất hôm nay ngươi lên tránh đường, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Lưu Bàn ngồi trên lưng nhìn Thái Vân đứng đối diện cản đường nói. Hôm nay Lưu Kỳ đến nghị sự, chưa trở về mà tám trăm kỵ binh của Cam Ninh đã tới rồi. Vì thế Lưu Bàn và Cam Ninh cùng nhau dẫn người vào thành, không ngờ lại gặp phải Thái Vân luôn luôn đối địch với Lưu Bàn.
Thái Vân nhìn sắc mặt Lưu Bàn đang tức giận, nói:
- Hiện tại thành Tương Dương giới nghiêm, những người bộ dáng khả nghi không thể cho bọn họ vào thành.
Nói xong vẻ mặt sảng khoái, bởi đây là lần đầu tiên y làm cho Lưu Bàn chịu thiệt trước mặt y.
Lưu Bàn thấy Thái Vân như thế, tự nhiên biết y muốn dùng việc công báo thù riêng, liền giận dữ nói: