- Tiểu tử chớ càn rỡ, hôm nay không ai có thể bảo vệ ngươi.
Gã thị vệ trung niên sắc mặt dữ tợn, trong lúc nói chuyện đã muốn dẫn người bổ nhào về phía chàng thanh niên.
- Đại ca, cần phải trợ giúp hay không, ta thấy y một mình khó có thể chống đỡ.
Lưu Bàn thấy nhiều người vây đánh chàng thanh niên, sợ y chịu thiệt, vội vàng nói.
- Chờ chút, hãy xem khả năng của tiểu tử này, nói không chừng có thể tạo lên điều bất ngờ.
Lưu Kỳ thoáng liếc nhìn Lưu Bàn nói.
Thoáng nhìn sắc mặt Lưu Bàn có chút cấp thiệt, nhưng tia hứng phấn trong mắt làm sao có thể dấu được Lưu Kỳ, hắn không phải tới trợ giúp chàng thanh niên kia, mà phần lớn chính là muốn đi đánh nhau. Cảm thấy tính cách của Lưu Bàn quá nóng nảy, Lưu Kỳ không khỏi lắc đầu, nhưng nghĩ lại hắn lại cười cười, bởi Lưu Bàn dù sao vẫn còn là tiểu hài tử mười lăm mười sáu tuổi.
- Đại ca không phải nói tiểu tử này có thể ứng phó đấy chứ? Mấy gã thị vệ kia nhất địch được huấn luyện tỉ mỉ, cho dù Bàn Ca...cũng khó có thể thắng được. Tiểu tử này làm sao có thể ứng phó đây, chẳng lẽ y so với Bàn ca còn...
Lưu Tu đang nói thấy trong mắt Lưu Bàn lộ ra sát khí, liền vội vàng ngậm miệng lại.
- Tam đệ lâu ngày không hoạt động gân cốt, có phải trở về muốn ta cho ngươi hoạt động không?
Ánh mắt Lựu Bàn nhìn Lưu Tu lóe ra quang mang lạnh lẽo, tựa như lang sói trong đêm tối.
- Bàn ca thật vui tính, ta vừa nãy nói nhầm, võ công của Bàn ca là đệ nhất thiên hạ.
Lưu Tu cười cười nói với Lưu Bàn. Nhưng trong lòng lại thầm trách chính mình, dại dột thế nào lại đi trêu chọc sát tinh? Ngẫm lại cuộc sống bi thảm trước kia, Lưu Tu thực sự muốn tránh né.
Lưu Bàn này khi còn nhỏ không ít lần thu thập Lưu Tu, lần nào Lưu Tu cũng bị đánh bầm dập mặt mũi, hơn nữa còn không có chỗ kêu oan.
Lưu Kỳ đứng bên nhìn hai gã đệ đệ dở hơi, trong đầu đau nhức. Đầu hắn đau nhức không lâu liền bị tình hình cuộc ẩu đả thu hút.
Chàng thanh niên thấy gã thị vệ kia vọt về phía y, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như không, khi giao thủ cũng vẫn giữ được sự bình tĩnh. Đây chính là lời dạy của sư phụ khi y học võ, mấy năm nay y vẫn luôn làm theo lời dạy của sư phụ, hiện tại đã trở thành thói quen.
Trong mắt chàng thanh niên này hiện lên vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại suy tính, những gã thị vệ này trong mắt y chỉ là gà đất chó sứ, nhưng hoàn toàn vượt xa so với những đám hộ vệ y từng gặp. Dựa vào trang phục trên người đám hộ vệ này, chàng thanh niên liền biết thân phận hai gã thiếu niên mặc cẩm y kia không tầm thường, nhưng y thực sự không thể nuốt trôi sự căm phẫn, y đã hạ quyết tâm lần này nhất định phải giáo huấn hai người kia, sau đó liền dẫn phụ thân đi Giang Đông, nghe nói Giang Đông Tôn Sách trọng dụng hiền tài, dựa vào võ nghệ của chính mình nhất định có thể vượt trội hơn người.
Nghĩ vậy nhìn gã hộ vệ xông tới chỉ còn cách chính mình khoảng hai thước, chàng thanh niên liền mỉm cười, sau đó đột nhiên bước từng bước, đi tới trước người gã hộ vệ trung niên, dứt khoát xuất thủ trong ánh mắt khiếp sợ của người phía sau.
Gã hộ vệ trung niên thoáng chốc nhìn thấy chàng thanh niên này xuất hiện trước mặt, trong mắt lập tức tràn đầy vẻ khiếp sợ, cho đến khi y muốn xuất thủ thì đã muộn rồi.
Cánh tay của y đã bị đối phương tóm được, y muốn tránh cũng không tránh được, sau một tiếng răng rắc, nhẹ nhàng như uống nước, cánh tay của y đã bị vặn chéo. Rồi sau đó bộ ngực lại truyền đến tiếng răng rắc, khiến y đau đớn đến nỗi mất hết cảm giác. Trước khi mất đi cảm giác, y cảm thấy thân thể chính mình bay lên, hình ảnh chàng thanh niên trong mắt càng lúc càng nhỏ lại.
Đáng sợ! Đáng sợ!
Chàng thanh niên vừa xuất thủ liền khiến mọi người vây xem phải khiếp sợ.
Từ khi chàng thanh niên xuất thủ cho đến khi gã hộ vệ trung niên bị đánh bay chỉ vẻn vẻn trong thời gian ba tức. Bước từng bước xuất hiện trước mặt gã hộ vệ trung niên, tóm tay, vặn ngược, xuất quyền đánh vào ngực gã hộ vệ trung niên, tất cả động tác đều trôi chảy giống như nước chảy mây trôi, không chút đình trệ, thật giống như trước đó đã tập đi tập lại nhiều lần.
Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ, cho dù là chính mình cũng không thể dễ dàng đánh trọng thương gã hộ vệ trung niên kia như vậy. Còn chàng thanh niên này lại làm được, hơn nữa còn cực kỳ đơn giản. Từng động tác của chàng thanh niên này thoạt nhìn không có gì lạ, nhưng uy lực lại khiến người ta kinh hãi.
Lưu Bàn có thể cảm giác được, một thân động tác của chàng thanh niên này nhất định không chỉ hàng ngày luyện tập thuần thuc, mà mỗi động tác này phải luyện tập mấy nghìn lần mấy vạn lần, mỗi động tác đều như vung tay múa, khi giao thủ các động tác tự nhiên vô cùng ăn khớp.
Nghĩ như vậy Lưu Bàn không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh, bởi nghị lực của chàng thanh niên này đã khiến y kính nể.
Sau khi chàng thanh niên đả thương gã hộ vệ trung niên, mặc kệ ánh mắt khiếp sợ xung quanh, y còn tiếng tục xuất thủ với đám hộ vệ còn lại, hộ vệ trung niên là thủ lĩnh đám hộ vệ này, gã hộ vệ trung niên không phải đối thủ của y, đừng nói những kẻ khác.
Vì thế chàng thanh niên thế như chẻ tre, đám hộ vệ trước mặt y hợp lại cũng không thể ngăn được y, chàng thanh niên chạy vào giữa đám hộ vệ, thỉnh thoảng lại có hộ vệ bị y đánh bay, những gã hộ vệ sau khi bị y đánh bay rơi xuống liền không đứng được dậy, mà không ngừng lăn lộn gào thét trên mặt đất.
Trương Phong là thủ lĩnh đám hộ vệ của Trương Duyệt, tuy võ nghệ không cao nhưng trong đầu có nhiều chủ ý đồi bại, Trương Duyệt bên ngoài làm xằng làm bậy gặp chuyện phiền phức đều là y đưa ra phương pháp giải quyết. Bởi vậy y rất được Trương Duyệt yêu mến.
Lúc này, Trương Phong vừa tự mình rời xa chàng thanh niên vừa suy nghĩ biện pháp giải quyết. Y tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của Trương Duyệt, mặc dù chính mình trong lòng Trương Duyệt có chút hơn người, nhưng chuyện lần này nếu làm không tốt, sau khi trở về chắc chắn ăn trái đắng.
Bỗng nhiên Trương Phong thấy Mã Chưởng Quỹ đứng bên không khỏi sửng sốt, tiếp đến nhỏ giọng nói vài câu với hai gã hộ vệ bên cạnh.
Hai gã hộ vệ do dự một chút rồi gật đầu tiến về chàng thanh niên.
Còn Trương Phong lại lén lút tới gần Mã Chưởng Quỹ.
Mã Chưởng Quỹ...
Khi hai người kịp phản ứng đã không kịp nữa rồi, gã hộ vệ bên trái khá cơ trí vội vàng la lớn về phía Trương Phong, cũng khiến cho ánh mắt toàn trường đổ dồn về phía Mã Chưởng Quỹ.
Hai tiếng đau đớn kịch liệt truyền đến, hai gã thị vệ ôm ngực của minh lui về phía sau vài bước, trong mắt lóe ra tia may mắn, may mắn vừa nãy thanh niên kia có điểm cố kỵ, nếu không chết cũng bị tróc da. Chỉ là khi nhìn thấy Trương Phong đến trước người Mã Chưởng Quỹ, vẻ may mắn trong mắt hai người nhanh chóng biến thành hưng phấn.