Tả Đăng Phong quên mất cô gái mình yêu đã chết rồi, quên mất một đêm mưa hai năm trước chính tay hắn đã mai táng cô, lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, là bọn Nhật đã bắt Vu Tâm Ngữ, hắn phải cứu cô!
Tả Đăng Phong rống lên làm bọn quỷ tử trên xe tải giật mình, cảnh giác quay lại nhìn hắn, nhưng bọn chúng vừa mới quay đầu đã thấy Tả Đăng Phong như thiểm điện vọt lên tới, bọn quỷ tử vội giơ súng lên, nhưng chỉ giơ một nửa thì dừng lại, Tả Đăng Phong không để ý, phóng ngay Huyền Âm chân khí đóng băng một hơi cả mười tên quỷ tử.
Xông tới bên cạnh, vọt lên xe hơi, đóng băng quỷ tử, mấy động tác liên tiếp cơ hồ hoàn thành chỉ trong tích tắc, nên đến khi Tả Đăng Phong giết xong đám quỷ tử, nữ tù mới phản ứng kịp, ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong, ánh mắt mang theo nghi hoặc, và vài phần anh khí.
Đến lúc này, Tả Đăng Phong mới tỉnh ngộ, cô gái này không phải Vu Tâm Ngữ, ánh mắt Vu Tâm Ngữ đơn thuần thanh tịnh, còn đôi mắt nữ tù này rất là kiên nghị.
Điều ấy khiến nhiệt huyết đang sôi trào của Tả Đăng Phong lập tức lạnh xuống, nhưng cô gái trước mắt này lại có khuôn mặt hoàn toàn là của Vu Tâm Ngữ, tuy Tả Đăng Phong biết rõ cô không phải là Vu Tâm Ngữ, nhưng vẫn không tự chủ được dâng lên ý muốn bảo vệ từ sâu thẳm trong lòng.
"Mau cởi ra cho tôi." Trong khi Tả Đăng Phong còn đang bối rối, nữ kia đã phản ứng, xoay người ý bảo Tả Đăng Phong cởi bỏ dây thừng trói tay cho cô.
Tả Đăng Phong vội lấy tay bẻ đứt dây thừng, sợi dây này kết hợp giữa dây thừng và dây thép, trói rất chặt, ghim hằn vào trong thịt Tả Đăng Phong lại bẻ đứt gông xiềng trên cổ, để cho cô tự do.
"Tôi đưa cô đi." Tả Đăng Phong giơ tay định ôm cô, ba chiếc xe đi trước đã dừng lại, quỷ tử đang lục tục nhảy xuống chạy tới bao vây.
"Cảm ơn anh. Tôi không đi được, đồng đội của tôi vẫn còn trong tay bọn họ." Cô gái nghiêng người né vòng tay của Tả Đăng Phong, cầm lấy một khẩu súng của quỷ tử, xoay người xuống xe đâm chết tên lái xe, rồi mượn lực xông về phía đám quỷ tử.
Tả Đăng Phong nhíu mày ngưng thần cảm giác, phát hiện nữ tử kia có linh khí tu vi, tuy không cao bằng Ngọc Phất, nhưng cũng không kém bao nhiêu, khó trách quỷ tử phải dùng dây thép và khóa sắt gông cô.
Cô gái vừa phóng tới vừa nổ súng, cô bắn rất chuẩn xác, mỗi phát súng đều khiến một tên quỷ tử ngã xuống, bắn xong viên cuối cô ném súng, đổi dùng khóa sắt ban nãy trên cổ tay đã bị Tả Đăng Phong vặn gãy để tấn công, động tác rất nhanh nhẹn dứt khoát, thân hình cực đẹp, như bướm vỗ cánh.
Tuy cô võ công cao cường, nhưng công kích vô lực, rõ ràng vì cô đã bị tra tấn mất quá nhiều sức lực, thân thể cực kỳ suy yếu. Một lát sau, quỷ tử cũng đã nhắm chuẩn, bắn trúng đùi phải cô, khiến cô ngã nhào xuống đất.
Đến lúc này Tả Đăng Phong mới phản ứng kịp, lách mình tới xách cô chuyển vào góc tường, rồi xông vào đám quỷ tử đại khai sát giới, quỷ tử áp tải tử tù hơn sáu mươi người, nhiều người như vậy nên Tả Đăng Phong cũng không dám coi thường, vừa ra tay là dùng ngay Huyền Âm chân khí, mỗi lần ra tay là đóng băng một lúc nhiều người.
Ngay lúc này, mấy chiếc xe tải phía trước vang lên tiếng súng dày đặc, Tả Đăng Phong nhìn lên, thấy đám tử tù đang cố gắng nhảy xe chạy trốn, đám quỷ tử áp tải lập tức nổ súng giết sạch tử tù, rồi chạy qua tiếp viện vây khốn Tả Đăng Phong.
Bây giờ đang là thanh thiên bạch ngày, quỷ tử nhìn thấy rất rõ ràng, nhiều quỷ tử như vậy khiến Tả Đăng Phong có chút kiêng kị, nghĩ nghĩ rồi quay lại góc tường, ôm lấy cô gái định rời đi.
Cô gái kia thấy đám tử tù bị bắn chết thì phẫn nộ giãy khỏi tay Tả Đăng Phong, thét lên chói tai cà nhắc xông ra, Tả Đăng Phong vội kéo trở về, tiếng súng lại vang lên, cô trúng thêm một phát vào cánh tay trái.
"Tôi đưa cô đi." Tả Đăng Phong nhíu mày, ôm lấy cô xoay người bỏ chạy, quỷ tử đuổi theo, vừa kêu la vừa liên tục nổ súng.
Nếu đổi lại là người khác, Tả Đăng Phong sẽ không gượng nhẹ thế này, mà dùng một cánh tay kẹp lấy các cô, nhưng cô gái này khiến hắn phá lệ, nguyên nhân rất đơn giản, cô có khuôn mặt giống hệt Vu Tâm Ngữ.
Sau này có rất nhiều lời dối trá, nào là anh hùng mặc huyết y đi pháp trường, để cho cái chết của họ trở thành liệt sĩ bi tráng, kỳ thật đều là vô nghĩa, vì khi quỷ tử thẩm vấn nhất định sẽ sử dụng hình cụ, nhưng một khi muốn tử hình phạm nhân, tuyệt sẽ không để cho họ mặc bộ quần áo lúc thụ hình mà thay quần áo mới, mục đích là để mọi người không biết bọn họ đã dụng hình.
Bộ tù phục cô gái đang mặc là mới, nhưng dưới thân áo, cánh tay và cổ đều có những vết thương to nhỏ do lúc thụ hình lưu lại, những vết thương này không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng hai chỗ trúng đạn thì cần phải được trị liệu ngay.
"Anh là tàn bào?" Cô gái trong ngực cắn chặt hàm răng, ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong. Cái tên Tàn Bào cả thiên hạ đều biết.
"Ừ. Để tôi đưa cô đi trị thương." Tả Đăng Phong đáp nhẹ nhàng, thần sắc của cô gái hiện giờ và Vu Tâm Ngữ ngày trước khi được hắn ôm chạy trốn vô cùng giống nhau.
"Cảm ơn anh." Cô gái dùng hết sức nói lời cảm ơn xong thì lập tức hôn mê bất tỉnh.
Nữ tử vừa ngất đi, Tả Đăng Phong đã ứanước mắt. Cô gái này giống hệt Vu Tâm Ngữ, khiến hắn có cảm giác mình đang ôm Vu Tâm Ngữ. Tả Đăng Phong biết cô không phải là Vu Tâm Ngữ, nhưng khuôn mặt của cô đã sớm khắc rất sâu trong lòng hắn, khuôn mặt đó không hề khác một ly nào khuôn mặt hắn đang ôm hiện giờ. Càng nhìn cô, hắn lại càng có cảm giác mình đang nhìn Vu Tâm Ngữ, hắn nhớ cô, nhớ đến khắc cốt ghi tâm, nhớ đến tê tâm liệt phế.
Chưa bao giờ Tả Đăng Phong chạy nhanh như hôm nay. Cô gái bị trúng hai phát đạn, máu chảy không ngừng, cần phải cầm máu ngay, nếu không sẽ nguy hiểm tánh mạng. Tả Đăng Phong chạy thẳng về hướng đông, hắn không chạy về Mao Sơn, không muốn mang phiền toái đến cho họ.
Chạy được ba mươi dặm thì đến thị trấn, Tả Đăng Phong nhìn quanh, thấy ở mé tây thị trấn có một tòa giáo đường. Giáo đường là nơi thầy tu phương tây truyền giáo, đa số bọn họ đều biết tây y. Trị liệu vết thương do súng bắn, tây y là chọn lựa phù hợp nhất.
Tả Đăng Phong ôm cô gái nhảy vào trong sân giáo đường, ngửi được trong này có mùi thuốc tây, lòng nhẹ hẳn đi.
Các thầy tu trong giáo đường thấy Tả Đăng Phong ôm người bệnh lập tức kêu hắn đi vào, rồi gọi bác sĩ tới. Những thầy tu này đều là người Mỹ. Tả Đăng Phong có ấn tượng rất tốt với người Mỹ, vì hắn thấy những người này đều rất thiện lương, vừa truyền giáo vừa khám chữa bệnh cho người Trung Quốc, hơn nữa nước Mỹ cũng đang là đồng minh lớn nhất của Trung Quốc, luôn giúp người Trung Quốc kháng Nhật.
"Con trai à, có một viên đạn rất gần mạch máu của cô ấy, nếu mổ rất nguy hiểm." Một bác sĩ áo trắng người Mỹ kiểm tra cô gái, rồi nói với Tả Đăng Phong.
"Để tôi lấy đạn ra cho cô ấy, các vị giúp cầm máu nhé." Tả Đăng Phong đáp trả. Các thầy tu có thói quen gọi giáo đồ là con trai, Tả Đăng Phong cũng chẳng buồn sửa, chỉ cần có thể cứu sống cô gái này, đừng nói gọi là con trai, gọi là cháu nội cũng được.
Bác sĩ trợn mắt, nét mặt người Mỹ rất phong phú, có vẻ hơi chút khoa trương so với người Trung Quốc.
Tả Đăng Phong không nói gì thêm, đi tới giường bệnh, đưa hai tay ấn chặt xuống vị trí trúng đạn của cô gái, linh khí chậm rãi dịch chuyển , đẩy đầu đạn theo đường cũ lùi trở ra.
Đầu đạn vọt ra, máu tươi tuôn trào, bác sĩ lập tức cầm máu, Tả Đăng Phong lại làm y như thế đẩy đầu đạn trong cánh tay cô ra, sau đó mới lùi lại chừa chỗ cho các bác sĩ làm tiếp.
"Tiên sinh, tôi phải cắt quần áo của cô ấy để cầm máu, mời cậu đi chỗ khác." Một nữ hộ sĩ mập mạp khoảng hơn năm mươi tuổi nói với Tả Đăng Phong.
"Tôi là người thân của cô ấy, không thể đi được." Tả Đăng Phong lắc đầu nói dối, đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra chỗ khác biệt của cô và Vu Tâm Ngữ nên muốn nhìn xem cơ thể cô có giống Vu Tâm Ngữ hay không.
"Quần áo của cậu bẩn quá, có rất nhiều vi khuẩn." hộ sĩ béo lắc đầu.
"Vậy tôi đứng ở cửa." Tả Đăng Phong xoay người, đi theo những bác sĩ nam ra cửa, nhưng chỉ đến cửa thì hắn đứng lại, cách vài chục bước thế này hắn vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Nữ hộ sĩ lấy kéo cắt bỏ bộ quần áo của cô gái, Tả Đăng Phong thấy trên người cô có rất nhiều vết roi lớn nhỏ, chứng tỏ đã bị tra tấn rất nặng, và hắn cũng đã nhìn ra có hai điểm cô gái này khác Vu Tâm Ngữ. Phần hông của Vu Tâm Ngữ bình thường, còn hông cô gái nàykhá hẹp, thứ hai là ngày xưa Vu Tâm Ngữ sống một mình trong thâm sơn, phải tự đi khắp nơi tìm đồ ăn, nên bàn chân khá thô to, còn bàn chân cô gái này rất nhỏ nhắn xinh xắn.
Những điểm khác biệt rất nhỏ ấy khiến Tả Đăng Phong thất vọng, rốt cục cô cũng không phải là Vu Tâm Ngữ.
Chữa trị xong, hộ sĩ giục Tả Đăng Phong mang cô đi, giáo đường là nơi ở tư nhân cơ cấu, họ cũng sợ người Nhật Bản đến vì cô gái kia mặc quần áo tù, họ đương nhiên không dám để cô ở lại.
Tả Đăng Phong cũng không làm khó họ, hắn móc vàng thỏi ra mua một ít thuốc tây rồi ôm cô gái vẫn còn hôn mê rời khỏi giáo đường. Khi đi ra, trời đã vào đêm, Tả Đăng Phong bèn tìm thuê khách sạn tốt nhất, rồi ra ngoài mua ít quần áo cho cô gái, cô đang mặc đồ của nữ hộ sĩ béo, quá rộng so với cô.
Thời này có rất ít nơi bán quần áo may sẵn, nên Tả Đăng Phong phải vào đại một nhà trộm vài món, khi hắn mang quần áo trở lại khách sạn, cô gái kia đã tỉnh. . .