- Kim Tháp được phân làm 7 tầng, mỗi tầng đếu đối ứng với một cái gì đó trong Bất Đẩu Thất Tinh, mục đích làm như vậy chính là mượn dùng Bắc Đấu Thất Tinh để đem Kim tính trên người Kim Kê khuếch tán ra khắp nơi, bao trùm ra xa hơn. Ngoài ra, các các triều đại của TQ khi thay đổi cũng không có những tòa tháp cao hình tam giác, sở dĩ Kim Tháp bên trong tòa thành cổ được kiến tạo thành hình tam giác cũng là có thâm ý sâu sắc, tòa Kim tháp này có 3 mặt, cửa thành đối diện ngoảnh về phía Nam, Đông Bắc cùng Tây Bắc là mặt phẳng nghiêng. 4 mùa Bắc Đẩu Thất Tinh trên bầu trời đều có vị trí khác nhau, nhưng mà bất kể ở đâu Bắc Đẩu Thất Tinh cũng đều di chuyển đến phía Đông Bắc và Tây Bắc, đều có thể đối ứng với 2 mặt phẳng nghiêng của Kim tháp này, dùng cái này để có thể khuếch tán tính Kim của Kim Kê.
Tả Đăng Phong nói ra phân tích của mình.
- Ý của cậu nói là 7 tầng trong tòa Kim Tháp kia đều là do Khương Tử Nha tự an bài.
Ngọc Phật cái hiểu cái không.
- Đúng, khi đi vào trong Tháp, tôi cảm thấy trong này có cái gì đó loạn loạn, Kim Ngân trong tầng 2 đều ném loạn lên, vàng là thứ quý nhất, ít nhất là phải được bày đặt ra nhưng mà bọn hắn lại không làm điều này nói lên lúc trước có thể là bọn hắn quá vội vàng nên không lấy ra. Còn thi thể trong 6 cỗ quan tài kia cũng …. Điều này nói lên nơi này được dựng lên là bởi vì để bố trí trận pháp, căn bản không phải là nơi tế đàn hay lăng mộ gì cả.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt mở miệng.
- Tại sao phải làm vậy?
Ngọc Phật gật đầu, hỏi.
- Bởi vì trước đây tòa Kim tháp này chính là một Thạch tháp, Thạch tháp không thể bày trận, hắn chỉ có thể sử dụng phương thức cảm ứng Thiên Nhân để mở rộng tính Kim của Kim Kê, dùng cái này để hợp với những thuộc tính Thủy Hỏa Mộc Thổ giấu diếm bên cạnh hợp thành trân, cũng chính là bởi vì tiếp thụ lấy cảm ứng của Bắc Đẩu THất Tinh, tính Kim của Kim Kê mới có thể được khuếch tán rộng ra như vậy. Nó căn bản không có bản lãnh biến một tòa Thạch tháp thành Kim tháp.
Tả Đăng Phong nói.
- Còn nữa, sở dĩ đại môn của Kim tháp được đúc nóng là bởi vì Khương Tử Nha sợ sẽ có người trong lúc vô tình phá đi trận pháp, bởi vì khi trận pháp vừa mới được bố trí thì thời gian phá đi trận pháp cũng rất ngắn, cách thức phá trận cũng vô cùng đơn giản. Tùy tiện đem một thứ gì đó trong tháp mang ra, thì toàn bộ trận pháp liền xuất hiện lỗ hỏng, bất quá bây giờ mang đi cũng không hề gì, bởi vì Kim Kê đã biến Thạch tháp thành Kim tháp. Bây giờ đại thế của Kim tháp đã có thể duy trì trận pháp đầy đủ, hiện tại cho dù giết đi Kim Kê thì trận pháp cũng không có bị phá đi.
Tả Đăng Phong bổ sung.
- Tôi hiểu được, Kim Kê là Âm tính chô nên đối ứng với chủ tử Bắc Đẩu Thất Tinh, nếu là Dương tính thì cũng sẽ đối ứng với chủ sinh Nam Đẩu Lục Tinh rồi.
Ngọc Phật liền hiểu ra.
- Đúng, Kim Kê chính là Tham Lang TInh ứng với Tinh vật bị giam trong tháp, cho dù Kim Kê là chim cũng chỉ có thể ở trên cao tuyệt đối sẽ không chạy ở dưới chỗ thấp, cho nên theo thói quen nó sẽ ở tầng 7 trong Kim tháp, dù vậy Khương Tử Nha vẫn không yên lòng. Khương Tử Nha liền nắm lấy linh tính của loài chim là thức đứng ở trên ngọc thạch, vì thế mà hắn liền bố trí một ngọc sàng ở tầng 7, lúc trước nếu rãi ở trên tầng 7 vài hạt gạo thì có thể được an toàn hơn rồi.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Cậu nói có lý, chẳng qua nếu như là nó thích đứng ở trên cao thì tại sao nó còn có thể chạy trốn nữa?
Ngọc Phật hỏi.
- Bên trong tháp không có đồ ăn, đói quá sẽ chạy ra ngoài, tên gia hỏa này lúc trước cũng đói quá nên mới chạy thoát ra.
Tả Đăng Phong đưa tay sờ đầu Thập Tam.
- Cậu vừa nói Kim Kê là Tham Lam Tinh ứng với tinh vật bị giam trong Tháp, Tham Lam Tinh là một mệnh có tính tham lam và hay thay đổi, sở dĩ Kim Kê chạy trối chết cũng không bỏ lại nam tử kia điều này nói lên nó là một người lưu luyến tình cảm nam tử, mặc dù nó có thể mê hoặc chúng ta là bởi vì Kim tháp ứng với Bắc Đầu Thất Tinh, Bắc Đấu Thất Tinh tăng thêm tính Kim cho nó đồng thời cũng tăng lên tính tham lam và hay thay đổi trong người của nó, trước khi nó vào Kim tháp thì cũng không thể khiến người ta sinh ra ảo giác.
- Đúng, nó chỉ là một địa chỉ Âm tính, sẽ không có năng lực kia, trước đây khi Thập Tam chế trụ 12 địa chi thì nó cũng không thấy vật nào làm nó sinh ra ảo giác.
Tả Đăng Phong gật đầu.
- Những điều chúng ta phân tích ra cũng không có ích gì, bởi vì những điều này đều xảy ra ở trong trận, vào không được trận thì sẽ không phát hiện được những thứ này.
Ngọc Phật cười khổ.
- Nơi này thật là một tử trận, bất quá địa phương khác sẽ không có trận pháp tương tự như thế nào bởi vì trong Ngũ Hành chỉ có Hệ Kim là hệ thích hợp làm mắt trận để ẩn hình nhất, ngoài nó a Ngũ Xử trận pháp cũng không phải là ẩn hình, hơn nữa cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất là tôi có thể suy ra độ nông sâu của Khương Tử Nha, còn có thể thông qua cách hắn bố trí trận pháp mà nghĩ đến phong cách hành sự của hắn.
- Cậu cảm thấy Khương Tử Nha là người như thế nào.
Ngọc Phật cười hỏi.
- Là một người đáng sợ, tôi không phải là đối thủ của hắn.
Tả Đăng Phong nói thật, tuy rằng hắn tự tin nhưng cũng không cuồng ngạo.
- Lời này không giống với tác phong của cậu a.
Ngọc Phật mở miệng.
- Tôi sẽ không nâng cao người khác cũng sẽ không hạ thấp bản thân mình, Khương Tử Nha lý giải trận pháp đã đạt đến lô hỏa thuần thanh, tiện tay thì có thể bố trí ra một trận pháp, tựa như Giá Xử trận pháp, đối với hắn mà nói thì hắn chỉ suy nghĩ một chút thôi, mà tôi thì trầm tư cả 3 4 ngày mới phát hiện ra manh mối trong đó, đây là chênh lệch.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt mở miệng.
- Người này đích thật là có tài năng, quỷ thần khó lường.
Ngọc Phật gật đầu, Tả Đăng Phong có thể nhìn thấy được sự chênh lệch, điều này làm cho Ngọc Phật cảm thấy an tâm, bởi vì khinh địch thường dễ toi mạng.
- Nếu Khương Tử Nha lợi hại như 2 người nói như vậy thì cũng không đợi đến lúc 78 tuổi mà cưới vợ a.
Thiết Hài mở miệng, khinh thường.
Thiết Hài vừa nói thốt xong, Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật liền bật cười.
- Khương Tử Nha là một thần thoại trong truyền thuyết Phong Thần, làm không tốt, Khương Tử Nha sẽ làm hại đến người trong Đạo môn mà thôi.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Ta biết, thế gian này làm gì có thần tiên.
Thiết Hài nghe vậy thì gật đầu, hắn tin Phật nên không tin thế gian này tồn tại thần tiên.
- Người điên lời nói cũng điên.
Ngọc Phật nghe vậy liền nhíu mày, nàng là người tu đạo, cho nên cũng không cho rằng có Phật tổ hay Bồ tát… ( Đoạn này động chạm đến 2 nhà Đạo – Phật nên mình không dịch)
Thiết Hài nghe vậy lập tức muốn mắng lại, Tả Đăng Phong nhìn thấy không đúng vội vàng nói sang chuyện khác.
- Minh Tịnh đại sư, tăng nhân Thiếu Lâm tự đều là người từ bi nhân ái, lúc thiên tai không nên cứu giúp nạn dân nghèo, tôi sẽ bố thí cho quý tự một ít tiền nhan đèn, làm phiền ông mang về.
Tả Đăng Phong cầm lấy chiếc rương gỗ, cầm lấy hơn 10 cân hoàng kim rồi đưa cho Thiết Hài.
- A di đà Phật, lão nạp tạ ơn Tả thí chủ, Phật tổ sẽ phù hộ cho cậu.
Thiết Hài thấy thế vội vàng chắp tay đọc Phật hiệu, cảm ơn Tả Đăng Phong.
- Đại sư khách khs rồi.
Tả Đăng Phong cười cười.
- Tôi không cần.
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong đang lựa đồ, biết hắn muốn cho mình một ít.
- Đạo quán của Thần Châu phái các cô giống như chuồng bồ câu, trở về xây lại đi, lần này đi tu sửa sẽ mất vài ngày, lần sau có manh mối còn phải làm phiền cô nữa.
Tả Đăng Phong cúi đầu, lựa đồ cho Ngọc Phật.
Ngọc Phật nghe vậy gật đầu cười, cũng không có từ chối hảo ý của Tả Đăng Phong.
Sau đó, Tả Đăng Phong liền đưa cho Ngọc Phật, Ngọc Phật cũng cầm lấy.
- Thả ra Thanh phù, rất nhanh tôi sẽ đến.
Ngọc Phật lấy một ống trúc ra đưa cho Tả Đăng Phong.
- Cho ta một ít, ta cũng muốn đi.
Thiết Hài thấy thế vội giơ tay ra đòi.
Tả Đăng Phong thấy thế không đợi Ngọc Phất mở miệng liền đứng lên kéo Ngọc Phật đi về phía Đông.
- Không nên đưa cho hắn, nơi chúng ta đến quá nguy hiểm, không thể liên lụy đến vị cao tăng từ bi trong Phật môn này được.
Tả Đăng Phong chớp mắt vài cái với Ngọc Phật.
- Việc chúng ta làm liền quan đến an nguy trong thiên hạ, để cho hắn làm cũng có thể làm cho hắn tích lũy công đức.
Ngọc Phật cùng phối hợp diễn trò với Tả Đăng Phong.
- Hắn đã lớn tuổi rồi, thể lực không bằng người trẻ tuổi a.
Tả Đăng Phong không nhịn được mà nở nụ cười.
- Mau đưa cho ta, ta sẽ đi theo, mau đưa ta cái ống trúc.
Thiết Hài không nhịn được, lắc mình đến trước Ngọc Phật.
Ngọc Phật thấy Thiết Hài đã trúng kế liền đưa ống trúc cho Thiết Hài.
- Không tệ.
Thiết Hài cầm lấy ống trúc rồi nhét vào trong người.
- Rốt cuộc là áo choàng của cô còn cất bao nhiêu thứ nữa.
Tả Đăng Phong nhíu mày đánh giá Ngọc Phật, tuy rằng ống trúc mà Ngọc Phật đưa không lớn nhưng mà cũng khá là nhiều, tổng cộng nàng đưa ra 5 6 cái rồi.
- Bên trái để độc dược cùng phù chú, những thứ đã dùng để ở bên phải.
Ngọc Phật nghe vậy, mở áo bào ra.
Tả Đăng Phong vừa thấy lập tức trợn mắt há hốc mồm, trong áo bào của toàn là những túi nhỏ, lớn nhất chỉ có mấy tấc, túi này còn nhỏ hơn ngón tay, ở bên trong đều là đồ nhỏ.
- Mấy thứ này nặng bao nhiêu.
Tả Đăng Phong hỏi.
- 81 túi này cũng nặng không quá 3 4 cân, mà cậu xem áo choàng hay xem thứ khác.
Ngọc Phật khép áo choàng lại.
- Là cô chủ động mở ra.
Tả Đăng Phong cười đắc ý.
- Thiết Hài đi rồi, không tốt, hắn mang theo Thập Tam rồi.
Ngọc Phật không thấy Thiết Hài và Thập Tam đâu thì liền nóng nảy.
- Cái gì?
Tả Đăng Phong nghe thế vội quay đầu lại, phát hiện Thiết Hài lặng yên không tiếng động mang theo Thập Tam rời đi được vài dặm rồi.
- Hắn không từ mà biệt chỉ là muốn mang theo Thập Tam, cậu còn không mau đuổi theo.
Ngọc Phật vội thúc giục.
- Không cần đuổi theo, qua một lát thì hắn sẽ mang Thập Tam trở lại.
Tả Đăng Phong nở nụ cười xấu xa, trộm mèo cũng không giống với trộm khỉ a.
Ngọc Phật nghe vậy cảm thấy nghi hoặc, bất quá cũng không có hỏi thêm.
Quả nhiên, qua một lát Thiết Hài liền trở lại.
- Ta dẫn nó ra ngoài tìm thức ta, thế mà nó lại cào ta.
Thiết Hài cười cười hạ xuống mặt đất, tay vuốt lên vết máu trên trán, Thập Tam nhân cơ hội này nhảy xuống chạy tới bên cạnh Tả Đăng Phong.
- Người này cực kỳ ngang tàng, không nghe lời.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Lão nạp đi trước, A di đà Phật.
Thiết Hài lúng túng nói một câu rồi xoay người bỏ đi.
- Gần tới cuối năm rồi, cậu muốn đi nơi nào?
Ngọc Phật hỏi.
- Đem bán mấy thứ này kiếm tiền, sau đó nghỉ ngơi vài ngày.
Tả Đăng Phong đưa tay chỉ vào rương gỗ.
- Nếu cậu không chê Miêu Cương thì có thể đến làm khách tại Thần Châu phái.
Ngọc Phật mời.
- Thứ tốt đều cho cô rồi, đứng có đánh chủ ý vào những vật còn lại nữa, mau đi đi.
Tả Đăng Phong cười cười rồi vác lấy rương gỗ.
Ngọc Phất nghe vậy cười cười, không có kiên trì mời, nàng biết Tả Đăng Phong sẽ không đi.
- Tôi đi đây, lần sau sẽ mang theo Cửu nhi đến làm bạn với Thập Tam.
Ngọc Phật lăng không.
- Cô tuyệt đối đừng dẫn nó đi, 2 đứa này như chó với mèo, lúc trước khi ở khách điếm thì bọn nó thiếu chút nữa đánh vỡ đầu nhau rồi.
Tả Đăng Phong vội vã ngẩng đầu hô lớn.
Ngọc Phật nghe vậy bật cười, vận chuyển Linh khí, đi về hướng Nam.