Nước từ thượng du đổ về, chảy vào hắc động. Trước mắt 2 người có thể làm chính là ngồi chờ.
- Hố sâu 3 dặm, con thằn lằn kia đi xuống, giờ phút này chắc là đang bơi ở dưới đó.
Ngọc Phật ngưng thần mở miệng.
- Cô nói là hướng đi xuống dưới sao?
Tả Đăng Phong quay đầu hỏi, khoảng cách 3 dặm trên đường bằng còn không là cái gì nếu như chênh lệch giữa mực nước sông và nước biển là 3 dặm, đi vào dưới lòng đất 3 dặm tìm Địa chi quả thật là một điều khó rồi. Bất quá nếu con rắn mối khổng lồ kia đi xuống phía dưới, vậy chứng minh trong này không có đồ vật gì rồi, nhân vật chính đang ở phía dưới khu vực bùn cát.
- Đúng.
Ngọc Phật gật đầu.
- Thật tốt quá.
Tả Đăng Phong gật đầu cười nói, yên lòng, sau đó cầm con thỏ đi nướng.
Rất nhanh nước sông đã lọt vào hố, bùn cát dưới đáy sông bắt đầu lan rộng ra, phía dưới lòng sông bắt đầu xuất hiện một tòa miếu thờ vô cùng lớn.
Phía bên dưới có miếu thờ, 2 người Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật cũng không cảm thấy kỳ quái khiến cho 2 người cảm thấy ngạc nhiên chính là miếu thờ ở đây cũng không có ngâm trong nước, trên miếu thờ 3 trượng có một đạo bình chướng vô hình, bùn cát lắng đọng trên đạo bình chướng vô hình này, lúc này bùn cát còn chưa bị nước sông cuốn hết đi, bùn cát trôi nổi dày đến một trượng làm cho tình hình trở nên vô cùng quỷ dị.
5 dặm ở bên dưới bình chướng đều là đá xanh bằng phẳng, chỉ có ở giữa là một tòa miếu thờ, cũng được xây bằng đá xanh, diện tích khoảng chừng 2 mẫu ruộng, 4 góc nhếch lên, các góc đúc mỏ diều hâu, mỏ diều hâu vốn là một trong Long chi cửu tử, là kiến trúc của Hoàng gia, nơi này xuất hiện tượng đắp mỏ diều hâu nói lên năm đó nơi này được xây dựng bởi người trong Hoàng gia hoặc là chư hầu, hiện tại mỏ diều này này có hình đầu rồng đuôi cá. Nhưng mà vào trước thời Đường, mỏ diều hâu cũng không có hình đuôi cá mà là chiều dài tứ chi, bởi vậy có thể thấy được tòa miếu thờ này được xây dựng trước đời Đường.
- Không đúng, không đúng.
Tả Đăng Phong chau mày, lắc đầu liên tục.
- Có trận pháp không phải rất bình thường sao?
Ngọc Phật hỏi.
- Trận pháp đích thật là có thể sinh ra lực lương vô hình để ngăn cách, tôi cảm thấy kỳ quái cũng không phải là trận pháp mà là kiến trúc bên trong. Long Sinh Cửu Tử xuất hiện sớm nhất vào thời Xuân Thu, 4 góc của miếu thờ bên dưới lại có hình mỏ diều hâu, hơn nữa mỏ diều hâu có tứ chi, cái này nói lên miếu thờ này được xây vào khoảng từ thời Xuân Thu đến thời Đường, mà không phải là thời Thương Chu.
Tả Đăng Phong lắc đầu, nói.
- Ý của anh là ngôi miếu này được xây dựng muộn hơn thời Thương Chu?
Ngọc Phật hỏi.
- Ít nhất cũng muộn 500 năm, kiến trúc ở đây cũng không phải là kiến trúc Chu triều.
Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu.
Ngọc Phật nghe vậy không có mở miệng nữa, bởi vì tình huống trước mắt hoàn toàn khác biệt so với dự liệu của 2 người. Trận pháp ở đây cũng không phải là Khương Tử Nha bày ra mà là một người khác, nhưng bên trong cũng có vây khốn Địa chi, nói cách khác con rắn mối khổng lồ kia không có khả năng xuất hiện ở phụ cận, manh mối liền trở nên hỗn độn. Đến trước mắt có thể xác định chính là người đời sau lợi dụng Địa chi này.
- Bất kể như thế nào, bên trong nhất định có Địa chi, Địa chi sống hay chết cũng không quan trọng, quan trọng là nội đan của nó, bằng không con rắn mối kia không có khả năng ở quanh đây, càng không đào để lợi dụng dòng nước chảy mang bùn đất trôi qua ra bên ngoài.
Tả Đăng Phong lên tiếng, nôi đan là thứ lên lạc căn bản giữa Địa chi và độc vật nó diễn sinh ra, nếu Địa chi mất đi nội đan, độc vật kia sẽ không tiếp thu nó.
- Trước mắt chúng ta nên làm gì đây?
Ngọc Phật gật đầu, hỏi.
- Đợi, đợi con rắn mối trở về, xem nó làm cái gì.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt, nói.
4h chiều, Thiết Hài trở về mang theo tin tức, nước sông ở bên ngoài 300 dặm đã phun mạnh từ dưới thác nước lên, con rắn mối kia cũng bị phun lên, giờ phút này đang bò trở về.
5h chiều, con rắn mối kia trở về, lúc này trong miệng nó có ngậm một con nai, nhưng mà sau khi trở về nó cũng không tiến vào bên trong thần miếu kia, mà là đưa mắt nhìn lá chắn ở xung quanh.
- Địa chi bên trong còn sống, con rắn mối kia muốn cho Địa chi ăn, nhưng mà nó chờ cái gì đó.
Ngọc Phật đưa tay chỉ con rắn mối khổng lồ kia.
- Đợi giờ.
Tả Đăng Phong nói, trước mắt hắn đã lĩnh ngộ được ý nghĩa của trận pháp, biết trận pháp sẽ chịu ảnh hưởng của giờ giấc.
8h tối, con rắn mối kia vẫn nằm đó, 9h tối nó cũng không có chút phản ứng nào. Vừa qua 11h nó liền ngậm con nai rồi nhảy qua tấm lá chắn kia, đi vào miếu thờ.
- Shjt, lãng phí thời gian của lão tử.
Tả Đăng Phong thấy thế thế nhất thời giận tím mặt, trong cơn tức giận liền phóng Linh khí quăng một hòn đá xuống sông.
- Sao thế?
Ngọc Phật có chút không hiểu.
- Trận pháp sẽ chịu ảnh hưởng của giờ giấc, 12 Địa chi tương ứng với 12h canh giờ. Nếu vào giờ Hợi từ 9h đến 11h tối nó nhảy vào bên kia, vậy nói rõ Địa chi trong miếu chính là đầu trư kia, nhưng mà bây giờ hơn 11h, đã là giờ Tý, nói vậy ứng với con rắn mối kia Địa chi chính là con chuột, Dương Chúc Háo Tử có ích lợi gì đối với tôi cơ chứ.
Tả Đăng Phong lại ném ra một hòn đá.
- Anh xác định?
Ngọc Phật nhíu mày hỏi.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt gật đầu. Trận pháp của con Háo Tử này bố trí giống như trận pháp của Tả Đăng Phong bố trí ở Thanh Thủy quan, tấm gỗ đặt ở bên quan tài Vu Tâm Ngữ có dính máu của hắn và Thập Tam, cho nên trận pháp ở Thanh Thủy quan không có hiệu quả với hắn và Thập Tam. Tình huống nơi này cũng thế, con Háo Tử kia làm mắt trận vây ở trong trận pháp, thân mình nó không thể di động nhưng mà con rắn mối kia có khí tức tương thông với nó, cho nên trong giờ nào đó uy lực của trận pháp sẽ giảm bớt đi, để con rắn mối đó có thể mang thức ăn đi vào.
- Làm sao bây giờ?
Ngọc Phật hỏi.
- Đi về phía Tây tìm kiếm Thủy Chúc Âm Trư kia.
Tả Đăng Phong nói xong liền mang rương gỗ lên, chuyện ở đây cũng không có quan hệ gì với hắn.
- Không đi về phía Bắc sao?
Ngọc Phật hỏi.
- Theo sử thư ghi lại, Bộc quốc cùng Mâu quốc không ở thượng ngồi Giang Lưu, không cần đi về phía Bắc.
Tả Đăng Phong gật đầu nói
2 người thống nhất, Thiết Hài cũng không có ý kiến gì, mang theo rương gỗ đi theo.
3 người liền đi về phía Giang Lưu, Giang Lưu không hẹp, tu vi 3 người khó có thể mà qua sông, mà nơi này có trận pháp để 3 người đạp chân lên.
3 người cùng lăng không, Ngọc Phật có tu vi kém một chúng, nên mượn lực ở trên tấm bình chướng, Thiết Hài cũng hạ xuống sau đó, tò mò đạp vào tấm bình chướng này mấy cái sau đó mượn lực lăng không. Trong 3 người, Tả Đăng Phong là người có tu vi cao nhất, hắn là người cuối cùng mượn lực trên tấm bình chướng, nhưng mà làm cho hắn không có nghĩ tới chính là hắn không thể nào đạp lên tấm bình chướng kia, mà là rơi vào bên trong.
Đột nhiên xảy ra biến cố này làm cho Tả Đăng Phong vô cùng hoảng sợ, trong lúc nguy cấp hắn phát hiện Thập Tam sau khi rơi vào, đã rơi ở dưới sông, giờ phút này nó đang đạp đạp trong nước.
Dưới tình thế cấp bách Tả Đăng Phong không kịp xem xét tả hữu, sau khi rơi xuống liền ôm lấy Thập Tam rồi nhảy lên.
- Tôi có thể đi xuống.
Tả Đăng Phong ôm Thập Tam, tạm thời định trụ thân hình trên không trung.
Ngọc Phật cùng Thiết Hài nghe tiếng lập tức lướt trở về, đến bên người Tả Đăng Phong.
- Tôi có thể tự do đi vào trận pháp.
Tả Đăng Phong nói với 2 người.
- Vì sao chúng ta không thể?
Thiết Hài tò mò hỏi.
- Không rõ lắm, tôi đi xuống xem một chút.
Tả Đăng Phong nhanh chóng đưa Thập Tam cho Thiết Hài, cỡi áo choàng đưa cho Ngọc Phật.
- Anh thận một chút.
Ngọc Phật gật đầu nói.
- Không sao, con rắn mối này chỉ là thằng cháu khi gặp tôi ở trên đất bằng mà thôi. ( Ý nói là trên đất bằng con rắn mối này không phải là đối thủ của Tả Đăng Phong.)
Tả Đăng Phong vận chuyển Linh khí, để cho người rơi xuống, nhưng mà tình huống quỷ dị lại xuất hiện, lần này hắn không thể rơi xuống bên trong trận pháp, mà là đang đứng lại ở trên trận pháp.
- Đưa áo choàng cho tôi.
Tả Đăng Phong mượn lực lướt trở lại bên cạnh 2 người, cầm áo choàng từ trong tay Ngọc Phật/
Lúc này Ngọc Phật cùng Thiết Hài cũng lăng không xuống nhưng cũng đứng lại, không thể xuống thẳng được, vấn để là chiếc áo choàng.
Tình hình này làm 3 người nghi hoặc, nhất là Tả Đăng Phong, hắn biết cái áo choàng này chỉ là một cái áo choàng thông thường, không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào.
Nếu áo choàng không có vấn đề, vậy sẽ là thứ gì đó trong áo choàng có liên quan đến trận pháp, nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền lục áo choàng, lấy ra trong đó một tấm miễn tử kim bài mà hắn nhặt được tại sào huyệt của mãng xà.