Thập Tam nghe vậy liền từ trên vai Tả Đăng Phong nhảy xuống, sau đó nhảy lên lưng Thủy mãng, móng vuốt của nó lập tức chụp vào lưng Thủy mãng, động tác của Thập Tam vô cùng rõ ràng, một móng vuốt liền trảo mất mấy mảnh vảy rắn trên người Thủy mãng, Thủy mãng bị đau liền há miệng ra, nhanh chóng ói nhân ngư ra. Thập Tam cũng không cho nó cơ hội quay đầu, liền trực tiếp đâm một trao vào bụng Thủy mãng, xé bụng của Thủy mãng ra, sau đó nó tìm được trái tim của Thủy mãng rồi trảo lấy trái tim ra. Trái tim bị Thập Tam móc ra khỏi thân thể, Thủy mãng liền ngã ầm xuống.
Sau khi giết xong Thủy mãng, Thập Tam liền nhảy lại lên vai Tả Đăng Phong, nhìn nhân ngư ở bên dưới.
Lúc này nửa thân dưới của nhân ngư đã tràn đầy máu, nó chống 2 tay bò về phía nước, vẻ mặt khẩn trương nhìn vào Tả Đăng Phong và Thập Tam.
Tả Đăng Phong mỉm cười đánh giá nó, nửa thân dưới nó cũng chưa dậy thì, nó là giống đực.
- Sau này cẩn thận một chút.
Tả Đăng Phong mở miệng, hắn muốn xác định nhân ngư này có thể hiểu tiếng nói của con người không.
Hắn vừa nói xong, khuôn mặt nhân ngư lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vậy có thể thấy được nó căn bản nghe không hiểu tiếng người. Tả Đăng Phong thấy thế hơi cảm thấy thất vọng, lúc này nhân ngư kia đã xuống nước, Tả Đăng Phong quay đầu trở về.
Rất nhanh, Tả Đăng Phong và Thập Tam đã săn được mấy con gà rừng.
Lúc này Thiết Hài và Ngọc Phật đã nhóm lửa, Tả Đăng Phong về liền tự lấy gà rừng ra rồi làm thịt.
Sau đó, hắn liền đem chuyện kia kể lại cho 2 người Thiết Hài và Ngọc Phật, hắn muốn để 2 người nói ra cách nhìn của bản thân.
- Trước đây trong một ngôi cổ mộ ở vùng duyên hải thì tôi từng gặp qua giao nhân, thi thể của bọn hắn được chế tạo thành một ngọn đèn chiếu sáng. Sau khi mộ thất được phong bế thì ngọn đèn này hút sạch dưỡng khí trong ngôi mộ đó, mục đích là muốn bảo tồn thi thể. Bất quá giao nhân này giống cá hơn là giống người, so với con nhân ngư mà cậu vừa gặp thì có chỗ bất đồng rất lớn, có lẽ là do khác nhau về khu vực, giữa nước biển và nước ngọt.
Ngọc Phật nhớ lại.
- A di đà Phật.
Thiết Hài liền xương Phật. Bất kể là Phật gia Đạo gia hay là Nho gia, đều nghiêm cấm Dương nhân đi vào quấn rầy Âm nhân. ( Người sống vào quấy rầ người chết)
- Không phải, nhân ngư có thể sống ở nước biến, cũng có thể sống ở nước ngọt, chúng nó không có má, chúng nó dùng phổi để thở.
Tả Đăng Phong lắc đầu.
- Anh cho rằng nhân ngư này có liên quan đến Bộc quốc mà chúng ta muốn tìm sao?
Ngọc Phật hỏi.
- Đúng, dựa theo thời gian văn tự nước ta có thể chia thành Giáp, Kim, Triện, Đãi, Thảo Giai, Hành, 7 loại văn tự. Mà chữ Giáp cốt cùng với Kim Văn đều có khuynh hướng giống với từ tượng hình, mà chữ Giáp Cốt cùng với Kim Văn của Bộc quốc tự sáng tạo ra lại giống với Bộc tự ngày hôm nay, dựa theo mặt chữ phân chia, có thể hiểu Thủy là người, cho nên tôi hoài nghi nhân ngư này chính là hậu duệ của Bộc quốc.
Tả Đăng Phong nói.
- Có phải là hậu duệ của Bộc quốc hay không thì còn khó nói, bất quá có thể xác định chúng nó còn có bầy đàn.
Ngọc Phật tiếp lời.
- Nước sông nơi này chảy xiết, không thích hợp để chúng nó sinh sản nhưng mà nhân ngư ấu niên kia xuất hiện ở nơi này liền ỏ rõ khu vực mà chúng hoạt động cũng không cách xa nơi này, trước hết chúng ta phải tìm được tòa thành cổ kia, sau đó mới tìm cách làm cho dòng sông này bớt chảy xiết.
Tả Đăng Phong gật đầu.
- Tại sao Lão Đại lại không có thành?
Thiết Hài xen vào một câu.
- Trước kia Lão Đại sống tại khu vực Mâu quốc mà chỗ Mâu quốc kia lại có con người sinh sống, cho nên thành cổ của bọn họ đã bị hậu nhân che giấu dưới dấu chân, mà vị trí trước mắt chúng ta lại toàn là nước sông, con người không thể qua được, cho nên tòa thành cổ mới có thể bảo tồn được.
Tả Đăng Phong giải thích.
- Không phải là không đến, mà là không dám đến.
Thiết Hài nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy liền gật đầu.
- Năm đó Khương Tử Nha đông chinh, bát đại bộ lạc đi theo, Kim Kê Lô quốc có Cự Nhân, Kim Hầu Dung quốc am hiểu dùng độc, Thủy Thử Mâu quốc có đạo thuật di sơn đảo hải, đạo thuật của Thủy Trư Bộc quốc hẳn là những ngư nhân này?
Tả Đăng Phong nhíu mày.
- Anh muốn nói cái gì?
Ngọc Phật cảm thấy khó hiểu.
- Thời kỳ Thương Chu là xã hội nô đãi, có quý tộc cũng có nô lệ, những nhân ngư này chắc chắn không phải là quý tộc của Bộc quốc nhưng mà nếu như chúng là nô lệ thì giống như cũng không chỗ ích lợi gì.
Tả Đăng Phong nói.
- Anh chỉ nhìn thấy một nhân ngư ấu niên, còn chưa thấy nhân ngư trưởng thành, Khương Tử Nha đông chinh có khả năng không gặp được Trường Giang và Hoàng Hà, nếu như gặp phải Trường Giang và Hoàng Hà thì những nhân ngư này có thể phát huy ra tác dụng.
Ngọc Phật phân tích.
Nghe Ngọc Phật phân tích có lý như thế thì Tả Đăng Phong gật đầu.
Chốc lát sau, canh gà đã chín, Tả Đăng Phong liền múc cho Ngọc Phật và Thiết Hài, hắn vẫn chưa đói bụng.
- Nè, cục gạch sau lưng cậu làm cái gì thế?
Đột nhiên Thiết Hài nhìn vào cục gạch trong chiếc rương gỗ.
- Không có rượu đâu, đừng tìm nữa.
Tả Đăng Phong phóng ra Linh khí, kéo cục gạch đó vào tay.
Ngọc Phật thấy thế định hỏi cái gì, đột nhiên lại nhíu mày. Tả Đăng Phong thấy vẻ mặt nàng khác thường thì ngẩng đầu, hắn cũng không thấy cai gì mà chỉ nghe thấy tiếng “ Vo..Vo”
Sau một lát, thì hắn thấy Thanh Phù Trùng từ phía Đông bay đến, vây quanh Ngọc Phật vài vòng rồi hạ xuống vạt áo trên người nàng.
- Chuyện gì? Môn phái tìm cô sao?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Không phải bản phái.
Ngọc Phật cầm lấy Thanh Phù Trùng quan sát tỉ mỉ.
- Phái Mao Sơn xảy ra chuyện sao?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.
- Cũng không phải, Thanh Phù Trúng này chính là năm đó tôi đưa cho Vương chân nhân.
Vẻ mặt Ngọc Phật ngưng trọng.
- Toàn Chân phái đã xảy ra chuyện?
Tả Đăng Phong nhíu mày.
- Không rõ lắm.
Ngọc Phất lắc đầu nói.
- Có lẽ là Toàn Chân phái đã xảy ra chuyện, nếu không thì cô hãy đi ra xem một chút đi.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một chút rồi mở miệng.
- Vương chân nhân làm việc trầm ổn, cho dù Toàn Chân phái gặp nạn hắn cũng sẽ không hướng chúng ta xin giúp đỡ, bởi vì bọn họ là Toàn Chân nhất mạch, Toàn Chân phái cũng có nhiều đạo quán ở bên dưới, Thánh Kinh sợ là tổ đình của Toàn chân, nếu gặp nạn thì những đạo nhân ở bên dưới sẽ đến cứu viện, không đến phiên chúng ta. Huống chi Thanh Phù Trùng này chính là tôi đưa cho Vương chân nhân, lúc 3 người chúng ta ở Nam Kinh kháng NB. Chỉ là muốn nói cho nhau vị trí của lính NB lúc đó, cũng không phải để cầu viện.
Ngọc Phật lắc đầu.
- Đỗ Thu Đình cũng có một con Thanh Phù Trùng, nếu quả thật có chuyện gì, Vương chân nhân cũng sẽ để cho Đỗ Thu Đình kêu tôi, nếu như lúc này Vương chân nhân tự mình thả Thanh Phù Trùng thì chứng tỏ Đỗ Thu Đình cũng không biết chuyện này, nói cách khác Đỗ Thu Đình không có quan hệ đến chuyện này.
Ngọc Phật lại lắc đầu.
- Đừng chậm trễ nữa, cô hãy đi ra ngoài một chuyến đi.
Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng.
- Tôi không thể đi, đại sư, ông hãy đi ra ngoài một chuyến đi, mang theo Thanh Phù Trùng này đi đến Toàn Chân phái.
Ngọc Phật quay đầu lại nói với Thiết Hài.
- Trước kia lão nạp đã so tài thuật Khinh thân với lão đạo sĩ mũi trâu kia, không cần con Trùng tử này cũng biết Toàn Chân phái ở nơi này.
Thiết Hài nghe vậy gật đầu mở miệng.
- Mang theo Thanh Phù trùng đi, nói không chừng Vương chân nhân cũng không có mặt ở Toàn Chân phái.
Ngọc Phật nói.
- Được.
Thiết Hài liền ôm lấy Lão Đại.
- Chờ một chút, ông hãy mang theo 2 ông trúc này, nếu cần tôi trở về thì ông hãy mở ra 1 con, nếu cần gấp thì ông hãy mở cả 2, đến lúc đó 2 người bọn tôi sẽ trở về.
Thiết Hài nghe vậy liền cất lấy ống trúc, ôm Lão Đại đi về phía Đông.