Sau khi ngồi xuống đồng thai Thập Tam liền đứng lên đánh giá đồng thai.
- Thập Tam, trước kia mày từng ngồi ở đây à?
Tả Đăng Phong nhìn về phía Thập Tam, hỏi.
Thập Tam nghe vậy lập tức gật đầu.
Thập Tam gật đầu một cái, Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật liền nhìn nhau, Thập Tam gật đầu chứng tỏ trước kia nó từng đến đây, hơn nữa dựa vào chỗ đồng tọa bên cạnh vương vị thì có thể biết được người ngồi ở chỗ này chính là chủ nhân trước đây của Thập Tam.
- Nơi này không phải là chư hầu của Chu triều sao? Tại sao đối thủ của Khương Tử Nha lại đến đây?
Ngọc Phật nói.
- Đây cũng là vấn đề mà tôi nghi ngờ, trước kia Thập Tam cùng với chủ nhân của nó từng qua Dung quốc, ở Dung quốc cũng nhận được khoản đãi, hiện tại cái mà tôi không hiểu chính là người này có quan hệ như thế nào với Khương Tử Nha?
Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng, lúc trước hắn và Thập Tam đã từng tới cổ thành ở Dung quốc gặp được Xà mỹ nữ, Thập Tam còn ngồi xuống nghe nó ca hát, cái này nói lên chủ nhân lúc trước của nó từng đi qua Dung quốc, còn nhận được sự hoan nghênh.
Trong lòng 2 người đều có nghi hoặc nhưng mà 2 người đều rõ ràng đối phương không thể trả lời vấn đề của mình.
- Tạm thời đừng nói đến chuyện này, nếu như tôi là Khương Tử Nha, tôi thấy chư hầu của mình chiêu đãi đối thủ của mình thì khẳng định tôi sẽ không cao hứng.
Tả Đăng Phong lắc đầu, hiện tại hắn cần làm chính là đem những manh mối kia gộp lại để tìm ra đáp án.
- Đây là bản tính của con người, dựa theo đồng tọa này thì người này có quan hệ không bình thường với chư hầu vương Bộc quốc, hơn nữa vị chư hầu vương trẻ tuổi này dường như cũng không sợ Khương Tử Nha biết chuyện này.
- Loại thành thị phân Âm Dương này tuyệt đối là do một cao nhân chỉ điểm, hơn nữa kiến tạo như vậy tuyệt đối cũng không phải là vì để cho đẹp mắt.
Tả Đăng Phong lắc đầu.
- Tòa thành này có thể là do Khương Tử Nha chỉ huy kiến tạo cũng có thể là do chủ nhân của Thập Tam, bọn họ đều có năng lực như thế.
Ngọc Phật nói.
- Phong ấn hồn phách vào trong thân thể cũng không phải xuất phát từ thiện ý, người này hẳn không phải là chủ nhân của Thập Tam trước kia, nhìn cách ngồi của Thập Tam có thể thấy được nó thường xuyên đến chỗ này, chứ không phải là lần 1 lần 2, điều này nói lên trước kia chủ nhân của Thập Tam từng qua nơi này nhiều lần, hơn nữa nếu chủ nhân của Thập Tam ngồi ở nơi này liền tỏ vẻ hắn thân thiện với người Bộc quốc này.
Tả Đăng Phong nói.
- Nếu không phải là hắn thì chỉ có thể là Khương Tử Nha.
Ngọc Phật nhíu mày mở miệng.
- Khả năng này rất lớn.
Tả Đăng Phong mơ hồ cảm giác bắt được cái gì, lại lóe lên một cái rồi biến mất.
- Anh đoán xem thử tình huống năm đó?
Ngọc Phật mở miệng nói.
- Manh mối không đủ, đoán cũng không có ý nghĩa.
Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam, đáng tiếc là Thập Tam không biết nói bằng không 2 người cũng sẽ không vất vả như thế này.
- Tôi suy đoán một chút, nơi này là lãnh thổ Chu triều nhưng mà mọi người ở đây lại đi rất gần với đối thủ của Khương Tử Nha, Khương Tử Nha bởi vì đố kỵ thành hận nên đã hạ độc cùng với phong ấn người ở nơi này, để bọn họ không chết không sống luôn luôn thừa nhận thống khổ.
Ngọc Phật chỉ vào vị chư hầu vương trẻ tuổi kia.
- Không phải, nếu như tôi là Khương Tử Nha, thuộc hạ của tôi đi gần với đối thủ của mình thì tôi nhất định mất hứng nhưng cũng không hạ độc thủ, ngoài ra theo tôi được biết Khương Tử Nha cũng không am hiểu dụng độc, Địa chi cùng với độc vật mà Địa chi diễn sinh ra ở nơi này cũng sẽ không nghe hắn.
Tả Đăng Phong lắc đầu.
Ngọc Phật nghe vậy không có mở miệng nữa, cất bước ở trong phòng nghị sự chậm rãi tìm kiếm, Tả Đăng Phong lau vết bụi rồi ngồi xuống, hắn cần sự yên lặng để tìm kiếm manh mối.
- Phong cách hành sự của người Tiệt giáo như thế nào?
Đột nhiên, Tả Đăng Phong mở miệng hỏi Ngọc Phật.
- Không theo lệ thường, làm việc cực đoan.
Ngọc Phật trả lời.
- Nói chi tiết một chút.
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
- Bọn hắn không tuân theo quy cũ hay ước thúc gì, muốn làm gì thì làm, phản nghịch không khuất phục, Đạo thuật của Tiệt giáo rất lợi lại, học tập vô cùng bá đạo nhưng mà người trong Tiệt giáo thường xuyên rút bớt tuổi thọ của mình để tri triển một ít Đạo thuật nghịch thiên, bọn hắn rất diên cuồng, thiếu đi sự bình thản mà người Đạo gia hay có.
Ngọc Phật nghĩ một chút rồi bổ sung:
- Phong cách của bọn họ hơi giống với anh.
- Thế thì dễ nói chuyện rồi, nếu như tôi chịu ngồi ở vị trí cao hơn chư hầu vương, khi bọn hắn gặp được khó khăn thì liền bảo vệ, tuyệt đối sẽ không buông tay càng sẽ không hại bọn hắn.
Tả Đăng Phong nói, dường như hắn đã đoán được cái gì rồi.
Bất quá Tả Đăng Phong cũng không có tiếp tục nói gì, mà là cúi đầu nhìn Thập Tam:
- Thập Tam, lần cuối cùng mày đến đây thì đại môn là được mở ra hay là đóng lại?
Thập Tam nghe vậy lộ ra vẻ ngạc nhiên, nó nghe không hiểu.
- Lần cuối mày đến nơi này thì cái cửa này mở hay đóng?
Tả Đăng Phong rời khỏi đồng tọa mang theo Thập Tam đi ra trước cửa, chỉ vào Thạch môn hỏi.
Thập Tam nghe vậy cũng không có phản ứng gì.
- Có phải là đóng lại không?
Tả Đăng Phong hỏi câu khác.
Thập Tam nghe vậy gật gật đầu.
Thập Tam gật đầu làm cho Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ.
- Sao rồi?
Ngọc Phật đi đến, thấp giọng hỏi.
- Nói ra rất dài, tôi cảm thấy nơi này chính là căn nguyên mà Khương Tử Nha trở mặt với chủ nhân của Thập Tam, đây là suy đoán của tôi, cô nghe thử có đạo lý hay không? 3000 năm trước, Khương Tử Nha ở trong này tìm được Thủy Chúc Âm Trư cũng nhận ra Tuyết sơn là nơi tu hành của một đạo nhân Tiệt giáo, lúc ấy 2 người không có địch ý, Khương Tử Nha mang theo Địa chi cùng với mọi người ở nơi này đi Đông chinh Thương triều. Sau khi công thành xong Bộc quốc được phong chư hầu rồi trở về cố hướng, sau khi có thân phận chư hầu tự nhiên là muốn xây dựng thêm thành trì, tòa thành này chính là đạo nhân Tiệt giáo kia trợ giúp bọn họ. Sườn Đông là Càn là lớn, là nơi ở của quý tộc, phía Tây là Khôn là nhỏ, là nơi ở cho nô lệ. Địa chi có công kiến quốc cho nên nó được bỏ vào đầm nước rộng 2 dặm ở phía Đông thành, thay thế một con mắt của Thái Cực phù, cũng được hưởng thụ sự phụng dưỡng của người Bộc quốc, tiểu đảo ở Tây trong hồ nước này cũng là một con mắt khác của Thái Cực đồ, đồng thời cũng là nơi để nhân ngư lên tắm nắng, đây chính là một kết cấu hoàn mỹ, sau khi thành trì xây xong lập tức biến thành Âm Dương hòa hợp, Thiên Cổ Bảo Địa.
Tả Đăng Phong nói đến đây thì tạm dừng.
Ngọc Phật gật đầu, Càn Không đối hưng, Âm Dương bình hòa, tuy rằng sẽ không làm mọi người ở đây đại phú đại quý nhưng sẽ làm mọi người ở đây bảo trì cân bằng, chỉ cần cân bằng có thể lâu gian. Phong thủy tốt nhất trên thế gian cũng không phải là đại phú đại quý mà người khác có thể vĩnh viễn sinh sôi, cân bằng mới là chính đạo, lâu dài mới là đại đạo.
- Nhưng mà sau khi thành trì được xây xong Khương Tử Nha lại tới, người này đến đây làm gì? Đến để nhờ Địa chi, bởi vì Tề quốc phong đáo sau đó bị Lai quốc chống cự, vì thế hắn liền nghĩ đến chiêu cũ mời Địa chi đến để ảnh hưởng khí số, nhưng mà chư hầu vương Bộc quốc sẽ không cho hắn mượn bởi vì hiện nay Địa chi đã làm một mắt trong Thá Cực đồ, một khi Địa chi rời đi, Âm Dương tòa thành liền mất cân bằng, tộc nhân liền gặp xui xẻo rồi.
- Khương Tử Nha cũng hiểu đạo lý này nhưng mà khi đó hắn bị Lôi quốc đánh đến nổi trận lôi đình, bộc hỏa công tâm, ngoài ra hắn cũng không có biện pháp mang Địa chi đi mà áp dụng cách tìm những thứ khác để thay thế Địa chi làm mắt trong Âm Dương phù nhưng lại không được, điều này càng làm cho hắn tức giân, bởi vì điều này nói lên hắn không phải là đối thủ của đạo sĩ Tiệt giáo kia, trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì cũng không thể đoán được. Có thể là Khương Tử Nha dùng hết lời ngon ngọt nhưng đố phương không đồng ý, cũng có thể là chiến sự của Tề quốc với Lai quốc trong lúc nước sôi lửa bỏng, tóm lại là đến cuối cùng hắn liền cứng rắn, mạnh mẽ muốn mang Địa chi đi.
- Địa chi này cao hơn 10 thước, là một đại gia hỏa, Khương Tử Nha muốn mang nó đi tất nhiên là sẽ dẫn theo nhiều lính, bọn hăn liền hung thần ác sát đuổi mọi người vào phòng, cũng sẽ không giết bọn hắn bởi vì những cư dân này dù sao cũng có công, chỉ cần bọn hắn không ngăn cản là được, vì thế nơi này mới xuất hiện tình huống mọi người đều đóng cửa.
Tả Đăng Phong bình tĩnh phân tích.
- Tại sao người Bộc quốc lại không phản kháng.
Ngọc Phật lại hỏi.
- Thành trì này chỉ khoảng 10 dặm vuông, vô cùng nhỏ, nói là quốc gia kỳ thật cũng giống như một cái thôn, làm sao phản kháng được?
Tả Đăng Phong cười.
- Nếu đúng như lời anh nói thì tại sao đạo sĩ Tiệt giáo kia lại không ra tay ngăn cản?
Ngọc Phật lại hỏi.
- Hắn đến chậm, chờ hắn đến nơi thì Khương Tử Nha đã mang Địa chi đi hơn nữa độc vật mà Địa chi diễn sinh ra lại lỡ tay giết con con độc vật kia, độc vật vừa chết, độc tính trong cơ thể liền phát ra, toàn bộ người trong thành liền chịu tai ương, đạo sĩ Tiệt giáo đi đến đây liền phát hiện tình huống này, vì thế hắn liền phong ấn những hồn phách của bọn họ lại, nghĩ cách cứu bọn họ nhưng cuối cùng lại không như ý nguyện, không thể cứu sống được, cho nên kể từ đó hắn liền kết thù với Khương Tử Nha, vì thế hắn mới đưa Thập Tam cho Lai quốc mượn để chống lại 12 Địa chi.
Tả Đăng Phong nói.
- Có điểm khó mà tiếp nhận được.
Sau khi nghe xong, Ngọc Phật nhíu mày lắc đầu.
- Sở dĩ cô cảm thấy khó tiếp nhận là bởi vì cô cho rằng cô đã biết sự tình này trước khi chuyện này phát sinh, kỳ thật cũng không nhất định, nhiều khi cũng không phải tìm kiếm đủ manh mối mới tìm được kết quả, cũng có thể năng thấy được mọi chuyện sau đó mới phát hiện ra manh mối.
Tả Đăng Phong lắc đầu.
- Nếu nói như vậy thì tại sao đạo sĩ Tiệt giáo kia lại không công khai trở thành địch của Khương Tử Nha, lại bỏ gần cầu xa mượn Lai quốc để báo thù.
Ngọc Phật hỏi lại, nàng có cảm giác Tả Đăng Phong có lối suy nghĩ quá mức mẫn tuệ, phân kích ra kết quả không thể tưởng tượng được, khiến cho người ta khó mà lý giải.
- 2 nguyên nhân, thứ nhất là vô cớ xuất quân, Bộc quốc là là chư hầu của Chu triều, không phải nước phụ thuộc Tiệt giáo, nguyên nhân thứ hai chính là hắn cần phải vì Bộc quốc mà hy sinh lớn như vậy.
Tả Đăng Phong mở miệng nói.
Đồng tọa: Chỗ ngồi bằng đồng.
PS: Bà mje nhà nó, dịch cái ch này mà đau hết cả đầu :220: