Thập Tam chạy rất nhanh, nơi nào nó đặt chân qua đều đều lựa chọn rất là chuẩn xác, bởi vậy có thể thấy được nó từng đi lại trên ngọn núi này lúc chưa có tuyết đọng.
- Thập Tam muốn dẫn chúng ta đi đâu?
Ngọc Phật hỏi.
- Không biết.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
Ngọc Phật nghe vậy không có mở miệng nữa, cùng với Tả Đăng Phong đi theo Thập Tam.
Sau một nén nhang, Thập Tam dừng lại, vị trí nó dừng lại chính là chỗ mà Tả Đăng Phong lúc nãy đã ngắt Tuyết sâm.
Thập Tam đến đây liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía thạch bích, rồi xoay đầu nhìn trái phải để tìm cái gì đó.
- Nếm thử mùi vị của nó đi.
Tả Đăng Phong nhặt vài cọng Tuyết sâm còn sót lại, đưa cho Ngọc Phật một cây, Ngọc Phật xua tay không nhận, Tả Đăng Phong liền đem bỏ nó vào rương gỗ.
- Làm sao anh thấy cái gì cũng lấy hết vậy?
Ngọc Phật cười nói.
- Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, tôi lại không trộm cũng không cướp.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời, lúc này Thập Tam không quay đầu loạn nữa mà là cào vào một chỗ trên thạch bích.
- Thập Tam đang làm cái gì thế?
Ngọc Phật cũng phát hiện hành động của Thập Tam.
Tả Đăng Phong nghe vậy ngồi xổm xuống, ôm Thập Tam lên rồi đánh giá chỗ mà Thập Tam vừa cào kia.
Khu vực mà Thập Tam vừa cào chính là trung tâm của Tuyết sâm kia, đây cũng không phải là thạch bích mà là đất bùn, Tả Đăng Phong nhanh chóng moi hết đất bùn lên thì phát hiện được bên dưới có một lỗ thủng nhỏ, xung quanh lỗ thủng có nhiều thực vật rễ cây.
- Tôi hiểu rồi.
Tả Đăng Phong nhìn chằm chằm vào lỗ thủng kia, sau đó tỉnh ngộ:
- Lúc trước nơi này có một gốc Tuyết sâm to lớn, Tuyết sâm đã bị người ta lấy đi, chỉ còn sót lại vài gốc cây.
- Gốc Tuyết sâm này có chiều rộng hơn 1 thước sao?
Ngọc Phật hơi cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ gốc Tuyết sâm này đã hóa thành hình người rồi hay sao mà lớn như thế.
- Đây là khu vực Linh khí tụ tập nhiều nhất, có Tuyết sâm lớn như thế cũng là điều bình thương. Nhiều năm trước tăng nhân A Để tự đã phát hiện được gốc Tuyết sâm này, sau khi lấy đi gốc Tuyết sâm thì phát hiện được lỗ thủng bên dưới, rồi đi vào bên trong lá chắn.
Tả Đăng Phong suy nghĩ một chút rồi nói.
- Đúng vậy.
Ngọc Phật gật đầu.
- Tôi đi vào trước, cô và Thập Tam đi theo tôi.
Tả Đăng Phong gật đầu, chuyển thân vào động.
Sau khi vào lỗ thủng, Tả Đăng Phong cố gắng cuộn tròn người lại rồi mượn lực tiến về phía trước.
Cũng may là lá chắn Linh khí này hơi mỏng nên hắn cũng cảm thấy hơi thoải mái, tuy rằng huyệt động hơi hẹp nhưng mà không khí trong này vẫn thông được, lỗ thủng cũng không sâu lắm, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy phía trước cửa động là một mảnh thực vật màu xanh lục.
Tả Đăng Phong nỗ lực leo ra khỏi cửa động, tình huống đỉnh núi phía bên ngoài liền thu hết vào mắt, ngọn núi nơi này có một nửa là khu vực bằng phẳng nhưng mà khu vực bằng phẳng rất nhỏ chỉ khoảng 10 trượng, trong này có rất nhiều Tuyết sâm, Tuyết liên cũng với nhiều kì hoa dị thảo mà hắn không biết tên. Phía bên dưới núi có một hang động, động này hướng về phía Đông, cửa động cao hơn 1 trượng, nó bị nhiều loại thực vật che lấy, nếu không chú ý thì rất khó phát hiện ra cái động này.
Nơi này rất im lặng, không có bất kỳ dấu hiệu sinh mạng nào, chỉ có hoa cỏ, giống như là nơi thế ngoại đào viên vậy.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong đang ngạc nhiên nhìn xung quanh thì Thập Tam cùng Ngọc Phật cũng từ bên trong đi ra, Ngọc Phật thấy cảnh tượng bên ngoài liền vô cùng kinh ngạc, chân đi không nghỉ, đánh giá xung quanh.
Thập Tam chạy nhanh đến phía trước, nhìn trái phải, mũi hơn run lên, giờ phút này Thập Tam rơi lệ, vẻ mặt kích động cùng bi thương giống như một lãng tử phiêu bạc từ bên ngoài nhiều năm trở về cố hương vậy.
- Anh là một người tốt, Thập Tam gặp anh là một điều may mắn.
Ngọc Phật cúi đầu nhìn Thập Tam, lại ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong. Những lời này của nàng là lời tâm huyết, thế nhân đục bẩn, cô tình phụ nghĩa, mà Tả Đăng Phong lại vì một con mèo mà đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm để hoàn thành tâm nguyện cho nó. Điều này làm cho Ngọc Phật vô cùng khâm phục.
- Nó là người nhà của tôi, tôi đối xử với nó như vậy cũng là điều bình thường.
Tả Đăng Phong nói, khi hắn chưa có thanh danh thì bên cạnh hắn cũng không có ai, chỉ có Thập Tam đi theo hắn.
- Thập Tam, mang bọn tao đi thăm nhà mày một chút.
Ngọc Phật cười nói với Thập Tam.
Thập Tam nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngọc Phật một cái, sau đó quay đầu nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong chỉ tay về phía trước, Thập Tam hiểu ý liền chạy về phía sơn động.
Thập Tam cũng không đi đường thẳng, cũng không có ý né những loài thực vật dưới chân, đây là đường mà 3000 năm trước Thập Tam hay đi, nên nó khó mà thay đổi thói quen này được.
Chốc lát sau, 2 người đã đến bên ngoài sơn động. Thập Tam đi vào trước, 2 người đi theo sau, sau khi vào động thì 2 người cảm thấy thất vọng, sơn động này cũng không lớn, đồ vật bên trong được bài trí một cách đơn giản. Cánh bắc có một bãi đá, trên này có một bàn cờ, bàn cờ là trống không, sườn đông để 2 hũ cờ, nơi này xuất hiện bàn cờ cũng không có gì kỳ quái, bàn cờ cùng với 2 hũ cờ được đặt ở đây nói lên năm đó lão đạo kia cũng đánh cờ nhưng chỉ đánh một mình, không giao đấu với ai cả, bởi vậy có thể thấy được lão đạo ở đây vô cùng tịch mịch và cô liêu.
Bãi đá phía Tây có đặt nhiều vò rượu, vò rượu cũng không giống nhau trong đó có mấy vò được làm bằng đá, những thứ đá này Tả Đăng Phong cảm thấy có chút quen mắt, đây chính là đá mà Dung quốc ở Hồ Nam dùng để xây tường thành. Điều này cũng đúng với suy đoán của Tả Đăng Phong rằng năm đó lão đạo này từng đi qua Dung quốc và được người ở đó mở tiệc chiê đãi, có khoảng hơn 30 vò rượu ở đây. Toàn bộ vò rượu đều là trống không
Sườn đá phía Đông có một cái gối làm bằng đá hộc, không hỏi cũng biết nơi này là nơi mà lão đạo nghỉ ngơi, chiếc gối đá này cũng nói lên một vấn đề, lúc lão đạo đến đây tuy rằng có thể trường sinh bất tử nhưng tu vi vẫn chưa đăng phong tạo cực, vẫn còn cần nằm ngửa nghỉ ngơi.
Sơn động phía Tây bị người ta đào bới vào khoảng 3 thước, rộng khoảng 1 thước, bên trong có bài vị bằng đá, trên đó có 5 chữ “Thái Thượng đại đạo quân” bài vị này hướng về phía Đông, đây chính là phương vị của tổ sư Tiệt giáo, bởi vậy có thể thấy được lão đạo này là người của Tiệt giáo, ở bên dưới có đặt lư hương bằng vàng, có tro bụi ở bên trong.
Phía Nam của sơn Động là một chỗ linh địa Ngũ Hành Bất Khuyết ( Không thiếu Ngũ Hành), theo lời của Ngũ Hành thì thế nhân cũng chỉ là một loại trong phạm bi Ngũ Hành Bất Khuyết. Linh địa của Ngũ Hành Bất Khuyết cũng được chia thành nhiều loại, tương phản so với Phong thủy, trong vòng trăm dặm Ngũ Hành Bất Khuyết là hạ phậm, trong vòng 10 dặm Ngũ Hành Bất Khuyết là trung phẩm, trong vòng 1 dặm Ngũ Hành Bất Khuyết là thượng phẩm.
10 bước bên trong này là Ngũ Hành Bất Khuyết, là một nơi tuyệt hảo, trong 10 bước này có 5 vòng là tự nhiên sẵn có, ngoại là hoàng ngọc, trong ngũ hành Thổ được xưng là vua, cho nên nó ở dài. Hoàng Ngọc thôi sinh 4 vòng bạch kim, đồ kim loại màu trắng này thì Tả Đăng Phong cũng không biết được, Bạch Kim thôi sinh 3 vòng hắc thủy, đối ứng với Hắc Thủy là một Băng Tinh màu đen. Hắc Thủy thôi sinh 2 vòng Thanh Mộc, đối ứng với Thanh Mộc là Dị Mộc Ngưng Chi. Thanh Mộc thôi sinh 1 vòng Hồng Hỏa, Hồng Hỏa là một Viêm Thạch màu đỏ, độ ẩm nơi này tương đối cao.
Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, bên trong này chỉ rộng khoảng 5 bước, là một hố đất hình tròn, bùn đất bên trong hố đất cũng là màu vàng.
Đây là một Linh địa cho thiên nhiên tạo ra, mà sắc Ngũ Hành là màu gốc của Ngũ Hành, cái gọi là màu gốc Ngũ Hành là những bản sắc mà Ngũ Hành sở thuộc đó sinh ra, ngoài ra nơi này chỉ có hướng nội tương sinh mà phản hướng tương khắc, không thể nghi ngờ, nơi này chính là nơi ra đời của Thập Tam, trên thực thế Thập Tam mới là chủ nhân của nơi này, sau này lão đạo kia mới tới đây.
Xem hết những thứ này, ngay tại khi Tả Đăng Phong nghĩ đến việc đã không tìm được thân phận của Thập Tam và lão đạo kia Ngọc Phật từ bên hông nhận được một hòn đá, hòn đá này hình tròn, nhỏ như la bàn, trên có khắc chữ viết.
Tả Đăng Phong cầm lấy hòn đá này rồi xem, lúc này mới phát hiện phía bên phải cửa động có 3 hang đá nhỏ, hang đá này chỉ khoảng 1 thước vuông, 3 hang đá được chia làm thượng trung hạ 3 tầng. Hòn đá mà Ngọc Phật nhặt được chính là dưới tầng hạ.
Tả Đăng Phong cũng phát hiện trên tầng thượng có một hộp bằng kim loại, hộp này rất nhỏ, khẳng định là bên trong cũng không chứa thứ gì.
Nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền bỏ hòn đá xuống rồi cầm lấy hộp kia