Tả Đăng Phong liền cười lạnh nói, hắn không ngờ Đằng Khi Chính Nam chưa nghe điều kiện đã lập tức đồng ý.
- Chỉ cần ngươi đồng ý giúp chúng ta tìm đủ sáu loài động vật thuần dương, thì ngay lúc này ngươi có thể giết ta.
Đằng Khi Chính Nam lập tức rút bội đạo bên người đưa cho Tả Đăng Phong.
- Anh ! Đừng làm vậy.
Đằng Khi Anh Tử vội vàng ngăn cản.
- Ngài đại tá, xin hãy suy nghĩ cẩn thận.
Tam Xuyên Tố vội lôi kéo Đằng Khi Chính Nam.
- Chính Nam quân, xin đừng làm xấu mặt Thiên Hoàng.
Ninja áo trắng lạnh lùng nói, trong cách xưng hô của người Nhật, thì “Quân” chính là cách gọi của trưởng bối hoặc cấp trên gọi người dưới, vì vậy có thể thấy người Ninja áo trắng này tuổi không nhỏ.
Hành động của Đằng Khi Chính Nam làm Tả Đăng Phong có cảm giác như ăn phải một con ruồi lớn, không nuốt vào được mà nhả cũng không ra, hắn muốn quang minh chính đại báo thù cho Vu Tâm Ngữ, chứ giết một người không thèm phản kháng thì có ý nghĩa gì .
Hơn nữa Tả Đăng Phong mặc dù là người trọng lời hứa, nhưng đó là tùy đối tượng, đối với đám lính NB và hán gian thì hắn chẳng thèm để ý đến việc giữ lời hứa làm gì, mà hắn cũng không thể giết Đằng Khi Chính Nam rồi thất hứa, đây cũng không phải vì hắn giữ lời hứa, mà là toàn bộ người thân của hắn đều nằm trong tay Đằng Khi Chính Nam, nếu Đằng Khi Chính Nam chết thì những người kia vẫn làm con tin trong tay đám lính NB này, Đằng Khi Chính Nam chính là thấy rõ điểm này, biết Tả Đăng Phong sẽ không giết hắn, cho nên mới dám làm bộ đại nghĩa diệt thân như vậy.
- Đầu tiên để tao gặp người thân của tao một chút.
Một lúc lâu sau, Tả Đăng Phong mới thở dài nói, tình huống của hắn lúc này giống hệt với Kim Châm, ném chuột sợ vỡ đồ.
- Được, xin mời !
Đằng Khi Chính Nam liền đưa tay mời Tả Đăng Phong vào doanh trại.
Tả Đăng Phong liền nhấc chân tiến vào, cùng lúc đó trong đầu hắn cũng đang tính toán làm thế nào để giải quyết tình hình trước mắt.
Doanh trại bộ đội 1875 chính là một căn lầu, người thân của Tả Đăng Phong bị nhốt trong một căn phòng ở phía đông, bọn họ cũng không có bị thương tổn gì, mà ngược lại Đằng Khi Chính Nam còn chăm sóc họ rất tốt, ăn được ngủ được, những người thân này khi thấy Tả Đăng Phong thì rất vui mừng, Tàn Bào Tả Đăng Phong danh tiếng vang dội giang hồ, những người này tất nhiên đã nghe qua tên tuổi của hắn.
Gặp được người thân của mình, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng nhẹ lòng, nhừng người này ít nhiều đều có liên hệ máu mủ với hắn, dì, dượng, cháu ngoại trai, cậu, em gái họ, em trai họ, Đằng Khi Chính Nam đúng là bắt hết không sót ai cả.
Sau khi gặp gỡ một chút, Tả Đăng Phong liền để họ rời đi, nơi này là đầm rồng hang hổ, không nên ở lâu.
- Xe đã chuẩn bị xong rồi, bọn họ chắc chắn sẽ trở về an toàn, ngươi cứ yên tâm.
Đằng Khi Chính Nam nói.
- Không cần bọn mày lo, để tự họ trở về đi, tao không muốn người khác nói mình là hán gian.
Tả Đăng Phong nhíu mày nói.
- Ta sẽ cho họ tiền xe.
Đằng Khi Chính Nam liền nói.
- Không cần, người TQcó cốt khí.
Tả Đăng Phong liền đáp, quay lại đưa tiễn đám thân thích của mình rời đi, đám người Đằng Khi Chính Nam chỉ đứng phía xa nhìn lại, không hề đi theo.
- Chị hai, các người không nên trở về nhà, đi về phía Tây đi, đến nơi không có người NB, che giấu tên tuổi mà sống.
Tả Đăng Phong liền dặn dò.
- Chúng ta nên đi nơi nào đây ?
Chị hai của hắn ngạc nhiên hỏi lại.
- Đi nơi nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được trở về nhà cũ, các người chia ra đi, không nên tập trung lại, số tiền này chị cầm chia cho mọi người, mỗi người mười lượng vàng, đủ cho các người chi tiêu rồi.
Tả Đăng Phong lặng lẽ đưa kim phiếu cho chị mình.
- Hay là bọn chị trở về nhà đi, có em ở đây, bọn hắn không dám làm hại bọn chị đâu.
Chị hai Tả Đăng Phong kiên quyết đem số kim phiếu trả lại cho hắn, Tả Đăng Phong dùng sức giữ chặt tay nàng, đỡ cho cử động của nàng khiến người Nhật nghi ngờ.
- Bọn hắn sẽ không dám làm hại các chị, nhưng chắc chắn sẽ bắt giữ các chị để ép buộc em làm việc không muốn làm, nhớ kỹ, không được trở về nhà, nếu lại bị bọn chúng bắt được, em sẽ không cứu các chị nữa đâu.
Tả Đăng Phong nghiêm giọng nói, những người này là người thân của hắn, có quan hệ ruột thịt nhưng cũng không phải rất thân, Tả Đăng Phong vì họ mà chấp nhận mạo hiểm một lần, nhưng sẽ không có lần thứ hai, những người này nếu nghe lời hắn sẽ không tiếp tục bị người NB bắt nữa, còn như không nghe lời mà bị người NB bắt lại, thì hậu quả sẽ tự họ gánh.
Chị hai thấy vẻ mặt Tả Đăng Phong lạnh lùng, ngạc nhiên gật đầu, cùng đám thân thích rời khỏi doanh trại, Tả Đăng Phong đứng trước cổng doanh trại nhìn bọn họ rời đi, mãi cho đến khi không thấy bóng dáng bọn họ hắn mới xoay người trở lại.
Đám người Đằng Khi cũng không phát hiện Tả Đăng Phong đem kim phiếu đưa cho chị mình, cho nên bọn hắn cũng không biết Tả Đăng Phong cấm người thân của mình trở về quê cũ, cho nên không hề phái người theo dõi bắt lại, bọn hắn đều cho rằng, nếu Tả Đăng Phong không giữ lời, thì chỉ việc đem đám người kia bắt lại, chính vì bọn chúng nghĩ có đòn sát thủ này để đối phó với Tả Đăng Phong, cho nên đều không lo lắng việc Tả Đăng Phong không chịu nghe lời mình.
Trở lại bên tòa nhà, Tả Đăng Phong đi theo đám Đằng Khi lên lầu hai, nơi này có một chỗ để họp bàn, tất cả việc cần bàn luận đều thực hiện ở đây.
- Tả tiên sinh, xin hãy đưa ra điều kiện của mình.