Tất Phùng Xuân đến làm cho Tả Đăng Phong trở nên khẩn trương, người này luôn thèm nhỏ dãi Huyền Âm hộ thủ của hắn, hơn nữa một thân tu vi Nhị Phân Âm Dương, nếu hắn biết mình trốn ở chỗ này thì heo cm n ăn rồi.
Giác quan của Nhị Phân Âm Dương vô cùng nhạy bén, may cho Tả Đăng Phong chính là lúc này Tất Phùng Xuân đang nói chuyện, cũng không có lưu tâm đến tiếng hít thở ở bên này, bằng không tiếng hít thở của Thập Tam cũng không gạt được hắn.
Tả Đăng Phong nhíu mày, do dự một lát rồi đánh thức nha hoàn ở bên cạnh, lấy tay che miệng không cho nàng lên tiếng, sau đó xuống giường đi đến sát vách phòng, để nghe lén cuộc nói chuyện của Tất Phùng Xuân.
- Là người quen của tôi, không phải người đuổi theo tôi, cô ngủ đi, tôi đi nghe xem thử họ nói cái gì.
Tả Đăng Phong hướng về phía nha hoàn đang run sợ mà nói.
Lời vừa nói ra, nha hoàn liền thở phài, ngồi ở bên giường ôm gối ôm nhìn Tả Đăng Phong.
Trấn an được nha hoàn, Tả Đăng Phong dán người vào vách tường để nghe, 2 người bên kia nói chuyện không lớn, tầm hơn nửa canh giờ sau đối phương mới kết thúc cuộc nói chuyện.
- Không có chuyện gì sao?
Nha hoàn thấy Tả Đăng Phong trở lại giường thì hỏi.
- Không sao, những người này không phải là người đuổi theo chúng ta, 2 người này là người chăn nuôi gia súc.
Tả Đăng Phong xua tay nói.
Nha hoàn nghe vậy mới thả lỏng rồi thúc giục Tả Đăng Phong bắt đầu khởi hành, lúc này tiểu nhị bên dưới đang quét vệ sinh, tiếng nói chuyện cùng tiếng chuyển bàn ghế đã che lấp đi tiếng bước chân của 2 người.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát gật đầu đồng ý, đi tới mở cửa sổ để Thập Tam rời đi, sau đó 2 người cũng bắt đâu đi xuống lầu.
Rời khỏi khách điếm, 2 người mới ăn cơm ở đầu đường. Vừa ăn cơm Tả Đăng Phong thầm hỏi bước kế tiếp nên đi như thế nào, lúc nãy nghe được cuộc nói chuyện của Tất Phùng Xuân với đệ tử của hắn, Tả Đăng Phong mới biết được sự việc đã trở nên nghiêm trọng hơn. Tin tức của hắn là do Tất Phùng Xuân truyền ra ngoài, Thiên Hoằng pháp sư cũng là do Tất Phùng Xuân giết, mục đích là vì Huyền Âm hộ thủ. Tất Phùng Xuân nói rằng Tả Đăng Phong đã cướp đi Huyền Âm hộ thủ, thánh vật của Thanh Vân quan, sau đó Tất Phùng Xuân mượn dùng nhân lực cùng kích động đám tăng nhân Ngũ Đài sơn vây bất hắn. Bết bát nhất chính là Tất Phùng Xuân đã phát hiện được xe ngựa của Tả Đăng Phong để lại ở phía Bắc, dựa theo lời nói của Ngọc Hành tử lúc trước, Tất Phùng Xuân đã đoán được Linh khí trong người Tả Đăng Phong đã bị phế, cho nên hắn cũng đã truyền tin này ra ngoài. Lúc này tình cảnh của Tả Đăng Phong còn thảm hơn cả chuột chạy qua đường, quả thật là một con heo vàng, ai cũng muốn bắt hắn mà.
Tả Đăng Phong hận thấu Tất Phùng Xuân, Huyền Âm hộ thủ cùng Thuần Dương hộ thủ gì gì đó là chuyện của 3000 năm trước, chủ nhân của 2 thứ này là Âm Dương tử, những cái này chỉ có bị đạo sĩ thần bí trong mật thất kia biết, người ngoài không thể biết được tình huống cụ thể và chính xác. Tất Phùng Xuân, lão già không biết xấu hổ này đã làm cho thanh danh của Tả Đăng Phong xấu trở nên xấu thêm.
Ăn xong điểm tâm, Tả Đăng Phong mang theo con lừa chở nhà hoàn đi về phía Đông Nam, lúc này trên đường có thể thấy được những đạo sĩ cùng hòa thượng mang theo đao kiếm. Cũng may là những người này không lưu ý tới hắn, dù vậy Tả Đăng Phong vẫn tỏ ra kinh hãi, còn đi hơn 400 dặm đường, dọc đường những người tu đạo bình thường có thể không chú ý đến hắn nhưng nếu gặp cao thủ thì có thể nhận ra sơ hở của hắn.
Vì tiện để cho Thập Tam đi theo nên Tả Đăng Phong đi ở trong rừng cây, nha hoàn này cũng chưa bao giờ rời nhà xa như vậy, trong lòng rất là bất an, Tả Đăng Phong an ủi nàng. 2 người nói chuyện với nhau, Tả Đăng Phong biết được cha mẹ của nha hoàn này đã mất đi, mà nàng đã bị bán cho tên địa chủ kia, khi nàng mười mấy tuổi nàng đã bị tên địa chủ kia vùi hoa dập liễu rồi, biết được tình cảnh bi thảm của nàng, Tả Đăng Phong hạ quyết tâm sẽ tìm cho nàng một chỗ ổn định, tìm cho nàng một tấm chồng để nàng có thể sống tốt.
Giữa trưa, 2 người đang đi bỗng nghe được một tiếng từ phía sau truyền tới:
- Người phía trước dừng lại.
Tả Đăng Phong nghe vậy trong lòng kinh hãi, tuy rằng hắn đã mất đi tu vi, nhưng mà vẫn nghe ra người đang gọi hắn có tu vi Linh khí, hơn nữa ngôn ngữ của đối phương không tốt, tất nhiên là có ý xấu.
Khi Tả Đăng Phong đang suy tư thì phía sau xuất hiện một đạo sĩ hơn 30 tuổi, phía sau lưng có một thanh trường kiếm, lúc này trên tay hắn đang cầm một cái chân gà.
- Các ngươi đang làm gì?
Tên đạo sĩ này đánh giá Tả Đăng Phong.
- Cùng vợ về nhà mẹ đẻ.
Tả Đăng Phong trả lời bình tĩnh, cũng nhận ra tên này có tu vi không cao.
- Về nhà mẹ đẻ, nghe khẩu âm không giống người Hà Nam?
Tên đạo sĩ hỏi.
- Tôi thường xuyên ra ngoài mua bán gia súc, khẩu âm lẫn lộn rồi.
Tả Đăng Phong nghe vậy âm thầm nhíu mày.
- Một tên mua bán gia súc mà trấn định như vậy sao?
Tên đạo sĩ vứt chân gà trên tay xuống đất.
- Thập Tam, giết hắn.
Tả Đăng Phong bình tĩnh, người này có tu vi không cao, không phải là đối thủ của Thập Tam.
Thập Tam nghe vậy liền nhảy từ trên cây xuống, dùng tốc độ cực nhanh để cào vào cổ tên đạo sĩ kia, chỉ thấy máu tươi trên cổ hắn tràn ra ngoài, ngã xuống đất, một lát sau là tắt thở.
- Đại ca, rốt cuộc anh là ai?
Nha hoàn thấy vậy liền hoa dung thất sắc, cả người run lên, nhưng nàng cũng không có hét lên, điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy hài lòng.
- Cô yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương cô đâu.
Tả Đăng Phong kéo xác tên đạo sĩ kia vào bụi cỏ rồi lục lục trên người của hắn.
Nha hoàn nghe vậy khẩn trương không có mở miệng nữa, mà là nhìn chằm chằm vào Tả Đăng Phong và Thập Tam.
Từ trên người tên đạo sĩ kia, Tả Đăng Phong tìm được một thanh chủy thủ và 10 đồng, hắn cất chủy thủ vào người, còn tiền thì đưa cho nha hoàn.
- Tôi biết anh là ai rồi.
Nha hoàn cũng không cầm lấy tiền.
- Tôi là ai?
Tả Đăng Phong nhét tiền vào tay nàng rồi khoát tay áo, Thập Tam thấy thế nhảy vào bụi cỏ.
- Tôi nghe Nhị ca nói, bên ngoài có 6 người có võ công lợi hại, một trong số đó có mang theo một con mèo lớn, ngoại hiệu là Tàn Bàn.
Nha hoàn chỉ vào Thập Tam đang nhảy vào bụi cỏ.
- Cất tiền đi, sau này dùng.
Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, hắn không nghĩ một nha hoàn nơi thâm sơn cùng cốc lại biết được danh tiếng của hắn.
- Đại ca, anh có phải là Tàn Bào không?
Nha hoàn cất tiền, rồi hỏi.
- Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ biết rằng tôi không hại cô là được.
Tả Đăng Phong dắt cương đi về phía trước.
Nha hoàn nghe vậy không có tiếp tục lải nhải.
- Mấy ngày nữa tôi sẽ tìm cho cô một gia đình tốt, để tiền lại cho cô, sau này cô không cần phải lo lắng nữa.
Tả Đăng Phong nói.
Nha hoàn nghe vậy gật gật đầu.
- Đại ca, không phải là anh biết bay sao, tại sao phải đi bộ?
Một lát sau, nha hoàn không nhịn được mà hỏi.
- Đó là một loại Đạo thuật giúp cho việc di chuyển trở nên nhanh hơn, không ai biết bay đâu. Hiện tại tôi đã mất đi Đạo thuật, cũng không khác gì người thường, chỉ có thể đi bộ.
Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu.
- Đại ca, tại sao anh lại mất đi Đạo thuật?
Nha hoàn hỏi.
Tả Đăng Phong nghe vậy cười khổ lắc đầu, không có trả lời.
- Đại ca, em chỉ biết đạo hiệu của anh, vậy tên thật của anh là gì?
Nha hoàn lại hỏi.
Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn nàng một cái , vẫn là không có trả lời.
Nha hoàn biết điều , không lên tiếng nữa.
2 người đi được không xa thì một chiếc xe tải từ phía sau chạy đến, Tả Đăng Phong ngẩng đầu qua lại thì thấy được trên thùng xe có không ít bao tải và lính NB, lúc này có mấy tên lính đang hô lên, Tả Đăng Phong có thể hiểu được, bọn hắn nói là: “ Dừng xe, mau dừng xe”.
Tên lái xe nghe vậy lập tức dừng lại, mây tên lính từ trên xe nhảy xuống, vây quanh Tả Đăng Phong, Ánh mắt của bọn hắn nhìn chằm chằm vào nha hoàn.
Tả Đăng Phong nhíu mày trầm ngâm, còn nha hoàn thấy cảnh tượng như vậy thì sợ đến mất hồn mất vía, nàng biết được nếu lọt vào tay đám lính thì sống sẽ không bằng chết.
Đám lính NB liền nhìn vào Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong hiểu được bọn hắn là muốn giết người giệt khẩu, trước sống chết Tả Đăng Phong liền cái khó ló cái khôn, một tay tát vào mặt một tên lính, cao giọng gầm: