Xuất hiện mật thất giống với Tử Dương quan làm cho Tả Đăng Phong vô cùng nghi hoặc, hắn đứng ở sườn núi nhìn về phía Tây, phát hiện có thể mơ hồ thấy được ngọn núi chỗ Tử Dương quan, chẳng lẽ nơi này có liên hệ gì đó với Tử Dương quan sao?
Tràn đầy nghi hoặc, Tả Đăng Phong quay người lại, bắt đầu mở cơ quan, cơ quan này cũng giống với bên Tử Dương quan, một lát sau Tả Đăng Phong đã mở được cánh cửa đá.
Cửa đá được mở ra, Tả Đăng Phong chuyển người vào, bắt đầu đánh giá tình hình ở bên trong.
Làm cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới chính là mật thất ở nơi này hoàn toàn giống với Tử Dương quan, ở giữa mật thất cũng có một vị đạo sĩ.
Lúc này ánh mắt của đạo sĩ kia tỏ ra âm lãnh nhìn chằm chằm vào Tả Đăng Phong, người này chừng 40 tuổi, thân một bộ đạo bào Kim long , vóc người thấp hơn so với vị đạo sĩ bên Tử Dương quan kia, khuôn mặt gầy gò, bộ dạng rất tuấn lãng nhưng không che dấu được vẻ âm lãnh trên mặt. Tuy rằng bộ dáng của đạo sĩ này khác vị đạo sĩ bên Tử Dương quan nhưng mật thất nơi này giống với bên đó, điều này làm cho Tả Đăng Phong nghĩ tới đạo sĩ ở đây có quan hệ gì đó với đạo sĩ ở bên Tử Dương quan kia.
Tả Đăng Phong nhìn vị đạo sĩ kia, vị đạo sĩ kia cũng nhìn vào hắn, Tả Đăng Phong không nói chuyện, đạo sĩ cũng không nói chuyện.
- Xin chào chân nhân.
Qua một lúc lâu, Tả Đăng Phong chủ động mở miệng, xuất hiện vị đạo sĩ này làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy có hy vọng, nếu người này có quen hệ với Tử Dương quan thì hẳn là cũng biết pháp môn hành khí của Tử Dương quan.
- Làm sao Khiếu Phong Tử biết bổn tọa ở đây.
Giọng nói của đạo sĩ này tỏ ra vô cùng âm lãnh.
Tả Đăng Phong nghe vậy lập tức ngẩn người, đạo sĩ này nhắc tới đạo sĩ bên Tử Dương quan kia, điều này nói rõ 2 người có quen biết nhưng mà Tả Đăng Phong không rõ đạo sĩ kia nói gì cho nên không biết trả lời ra sao cả.
- Hắn để ngươi đến lấy tính mạng của ta sao?
Đạo sĩ cười lạnh.
Tả Đăng Phong nghe vậy càng thêm nghi hoặc, đạo sĩ này nói làm Tả Đăng Phong không hiểu mô tê gì cả nhưng mà Tả Đăng Phong không phải người ngu, dựa theo lời nói của đạo sĩ này thì dường như giữa hắn và Ôn Khiếu Phong có cừu oán.
- Làm sao ông biết ta đi tới Tử Dương quan?
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi hỏi, tình huống người này không giống với Ôn Khiếu Phong, cả người hắn cứng ngắc cũng chỉ có đầu là có thể hơi chuyển động được.
- 3 năm trước đây ngươi từng đi qua 1 lần, mấy ngày hôm trước ngươi lại tới, đồng hành với ngươi có một lão miêu hơn 3000 tuổi, bổn tọa nói không sai chứ?
Đạo sĩ ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong.
- Pháp nhãn chân nhân sáng như đuốc.
Tả Đăng Phong nhíu mày gật đầu, áo bào của người này phủ đẩy bụi hơn nữa cửa động lại đóng chặt, điều này nói lên hắn chưa bao giờ rời khỏi đây. Vậy thì tại sao hắn lại biết Tả Đăng Phong từng qua Tử Dương quan.
Tả Đăng Phong nói xong, đạo sĩ kia cũng không mở miệng, mà là nhíu mày suy nghĩ. Tả Đăng Phong thấy thế cũng không nói chuyện, tuy rằng giờ này đầu óc của hắn mơ hồ nhưng hắn cũng có thể xác định 2 chuyện. Thứ nhất là người này cũng biết pháp môn hành khí của Tử Dương quan, thứ hai là người này có cừu oán với Ôn Khiếu Phong, nghĩ là Ôn Khiếu Phong phái Tả Đăng Phong đến giết hắn.
Trầm ngâm một lúc, Tả Đăng Phong cất bước đi vào mật thất, hắn làm hành động này chủ yếu là muốn để đạo sĩ kia mở miệng.
- Khiếu Phong Tử trả cho ngươi cái gì?
Quả nhiên, Tả Đăng Phong vừa bước vào, đạo sĩ kia liền mở miệng hỏi.
- Tu vi của tôi đã bị phế, không thể nào luyện khí được nữa.
Tả Đăng Phong cũng không có trả lời vấn đề của đạo sĩ kia.
- Hắn đáp ứng truyền Đạo thuật của bổn môn cho ngươi sao?
Đạo sĩ nhíu mày.
- Đúng.
Tả Đăng Phong gật đầu. Hắn biết đây là cơ hội ngàn năm có một, người này có cừu oán với Ôn Khiếu Phong, vả lại trước mắt hắn không thẻ hành động. Quan trọng nhất là đối phương nghĩ Tả Đăng Phong đến giết hắn, nếu xử lý thích đáng, mới có thể biết được pháp môn hành khí của Tử Dương quan từ người này.
- Oh?
Đạo sĩ nghe vậy, ánh mắt tỏ ra nghi hoặc.
- Ôn chân nhân không phải chưởng giáo của Tử Dương quan, cũng không phải là đại đệ tử của chưởng giáo, ông ta không có quyền truyền Đạo pháp cho người ngoài, ông ta biết điều đó cho nên ông ta chỉ truyền cho ta Đạo thuật nhập môn mà thôi.
Tả Đăng Phong thấy thế liền nói.
- Hắn sẽ không tiết lộ Đạo thuật của bổn môn ra ngoài.
Đạo sĩ nghiêm mặt lắc đầu.
Tả Đăng Phong nghe vậy đi ngang vài bước, tay phải liền bốc lên tụ khi chỉ quyết, đạo sĩ thấy thế liền nhíu mày, vẻ mặt càng trở nên âm lãnh.
Nương theo ánh trời chiều, Tả Đăng Phong bắt đầu quan sát mật thất, muốn xác định bên trong có cơ quan không? Sau khi xác định không có Tả Đăng Phong liền bước đến gần đạo sĩ, muốn tạo áp lực cho hắn.
- Lúc trước vãn bối tu tập chính là Đạo thuật của Xiển giáo, sau đó bị Ngọc Hành Tử của Thanh Lương động phủ phế đi tu vi, nhưng tâm nguyện của vãn bối chưa hoàn thành, không thể để mất tu vi được, vì vậy mới bất đắc dĩ làm ra hành động như vậy, xin chân nhân chớ trách tội.
Tả Đăng Phong lại bước về phía trước.
- Thật không ngờ, hắn vì muốn giết ta mà làm trái môn quy, đem Đạo thuật của bổn môn truyền cho người ngoài.
Đạo sĩ thở dài, lắc đầu.
- Vãn bối cũng từng khuyên giải Ôn chân nhân, vốn là đồng sinh, nhưng mà dường như Ôn chân nhân có thành kiến vô cùng sâu đậm với tiền bối thì phải?
Tả Đăng Phong suy nghĩ nhanh, hắn cũng không biết mâu thuẫn giữa 2 người, chỉ là biết vu vơ mà thôi.
- Haizz, kỳ thật cũng không trách hắn.
Đạo sĩ lắc đầu:
- Tại sao người của Thanh Lương động phủ phế đi tu vi của ngươi?
Lời này vừa ra, trong lòng Tả Đăng Phong kích động, nếu đạo sĩ đã hỏi vấn đề này điều ấy nói lên trong đầu của hắn đã có ý niệm muốn truyền pháp môn hành khí cho Tả Đăng Phong rồi.
- Bẩm chân nhân, Đạo thuật mà vãn bối tu tập chính là Âm Dương Sinh Tử quyết của Thanh Lương động phủ, nhưng mà do tiền bối của Thanh Lương động phủ truyền cho. Chưởng giáo hiện tại không rõ chân tướng, cho rằng vãn bối học trộm, vì thế liền phế đi tu vi của vãn bối.
Tả Đăng Phong khom người mở miệng.
- Âm Dương Sinh Tử quyết vốn là pháp môn để người tu chân ngộ đạo, Thượng có thể bạch nhật phi thăng, Trung có thể làm cho người ta trường sinh bất tử, Hạ cũng đủ để người luyện sống được vài chục giáp. Ngươi tu tập pháp môn này mà lại mất đi dương thọ, trong Thanh Lương động phủ thì ngươi là người thứ nhất rồi.
Đạo sĩ cười lạnh.
- Tính tình của vãn bối trời sinh đã cố chấp rồi, sát phạt tùy tâm , tru diệt rất nhiều giặc Oa , cũng giết không ít người tốt , lúc này mới hao tổn tuổi thọ.
Tả Đăng Phong nói.
- Ngươi chấp nhất chuyện gì?
Đạo sĩ thuận miệng hỏi.
- Tiện nội của vãn bối bị giặc Oa sát hại, vãn bối muốn báo thù.
Tả Đăng Phong chỉ nói thế thôi, hắn không thích lấy lý do là Vu Tâm Ngữ ra để mọi người đồng tình với hắn.
- Oh.
Đạo sĩ cũng không lên tiếng nữa.
- Chân nhân không phải là người đại gian đại ác, vãn bối có thể trở lại Tử Dương qua nói rõ cho Ôn chân nhân biết, để ông ta có thể thay đổi chú ý.
Tả Đăng Phong xoay người đi ra ngoài, lời này của hắn là nửa thật nửa giả, lấy lui làm tiến.
- Chậm đã, bổn tọa hỏi ngươi, vì sao ngươi biết ta không phải là ác nhân?
Đạo sĩ gọi lại Tả Đăng Phong.
- Tuy rằng chân nhân bị đồng môn hiểu lầm, nhưng mà chỗ tu luyện của mình vẫn luôn nhìn về phía sư môn, ngồi ở đây cũng có thể nhìn về sư môn, đây chính là trọng tình trọng nghĩa, người như vậy làm sao có thể là ác nhân được?
Tả Đăng Phong xoay người chính sắc mở miệng.
- Ha ha ha ha , lời này rất được lòng ta , chỉ một lời này ta sẽ trọng thưởng cho người, ngươi không cần phải trở về. Bổn tọa cùng Khiếu Phong Tử là đồng môn, hắn có thể truyền thụ thì bổn tọa cũng có thể truyền thụ cho người.
Đạo sĩ cười nói.
- Đa ta chân nhân truyền thụ phương pháp hành khí.
- Đạo thuật của bổn môn tương thông với pháp môn hành khí. Tập được pháp môn hành khí là tập được Tử Dương bí pháp, Quan khí Ngũ thuật cùng Ngự khí thập tam quyết.