Tả Đăng Phong vội quay đầu lại, quả nhiên, Viên Phi Thiên Đại đã phá trận ra, mang theo bốn người cấp tốc đuổi tới, hai cái xác đã bị cô ném vào trong lửa hủy thi diệt tích.
Khoảng cách hai mươi dặm chỉ nhún chân mấy lần là tới.
"Chạy mau a." Thiết Hài vội vã.
"Đừng lăng không, nếu không họ sẽ phát hiện ra chúng ta, chạy qua hướng tây." Cả người Tả Đăng Phong đã ướt đẫm, vừa máu vừa mồ hôi, hắn chỉ còn dựa vào ý chí để mà chèo chống không ngã.
Thiết Hài vịn Tả Đăng Phong chạy về phía rừng cây phía tây, Tả Đăng Phong mất máu quá nhiều, không còn đi vững, nhưng vì sống chết hắn phải cố lết đi, không để mình bất tỉnh.
Hai người chạy tới chân núi, cách đó không xa có một sơn động, bên ngoài đầy cỏ dại, rất khó thấy.
"Đi vào đó trốn." Thiết Hài vịn Tả Đăng Phong đi về hướng sơn động.
"Đừng vào, đổi chỗ khác đi." Đi tới cửa động, Tả Đăng Phong gian nan nói.
Thiết Hài rất không hiểu, nhưng không hỏi, vì Tả Đăng Phong đã bắt đầu ho ra máu, nói một câu máu lại tràn ra khóe miệng.
Hai người chạy vòng theo chân núi, một lát sau, gặp một sơn động rộng rãi.
"Đi vào, đi theo hướng gió thổi, ngâm nhân sâm vào nước cho..." Tả Đăng Phong chưa nói xong đã hôn mê bất tỉnh, hắn có thể kiên trì tới bây giờ đã rất không dễ, sau này có bị Viên Phi Thiên Đại tìm được hay không thì phải thuận theo ý trời.
Thiết Hài ôm lấy Tả Đăng Phong, nhưng không lập tức tiến vào sơn động, vì bên ngoài sơn động không có vật gì che chắn, đứng từ xa có thể nhìn thấy rõ, rõ ràng không thể bằng cái sơn động kín đáo kia, nhưng Tả Đăng Phong đã dặn, Thiết Hài tuy do dự nhưng vận nâng Tả Đăng Phong đi vào sơn động này, cửa vào sơn động rất rộng, vừa vào động xuất hiện hai lối rẽ, Thiết Hài theo lời dặn của Tả Đăng Phong đi vào lối có gió nhẹ thổi ra.
Trong sơn động hơi tối và ẩm ướt, trên nóc thỉnh thoảng có giọt nước nhỏ xuống, đi được mấy chục thước lại xuất hiện đường rẽ, lần này xuất hiện tới ba đường rẽ, trong đó hai cái có gió nhẹ thổi ra, Thiết Hài nhìn quanh, Tả Đăng Phong chỉ nói chọn đường có gió thổi, không nói nếu cả hai đều có gió thì chọn cái nào.
"Uy, đều có gió thì làm sao?" Thiết Hài lay lay Tả Đăng Phong, nhưng Tả Đăng Phong không tỉnh.
Nghĩ nghĩ một hồi, Thiết Hài chọn lối ngay giữa, đường đi xuất hiện măng đá, thông đạo bắt đầu gập ghềnh, Thiết Hài ôm Tả Đăng Phong nghiêng ngả đi qua, một lát sau lại có đường rẽ xuất hiện, Thiết Hài lại loạn, đi một hồi thì hoàn toàn lạc đường, đành phải dừng lại ở một đầm nước.
Tả Đăng Phong sở dĩ chọn cái động này mà không phải cái động kín đáo kia là vì sơn động kia không có gió nhẹ thổi ra, cho thấy nó là tử lộ, trốn trong đó vạn nhất bị phát hiện sẽ trở thành cục diện bắt ba ba trong hũ, còn ở đây có gió nhẹ, chứng tỏ sơn động này có không gian lớn, có đường sống để ẩn thân, Thiết Hài không biết những điều này, chỉ theo lời Tả Đăng Phong mà làm.
Thiết Hài hạ thùng gỗ của Tả Đăng Phong, lấy bình nước, xuống đầm nước lấy nửa bình, lấy một gốc nhân sâm trong thùng gỗ của mình nhét vào bình nước.
Thiết Hài hai tay ôm bình nước, vận linh khí để tăng nhiệt độ, người tu hành có thể dùng linh khí để sinh ra nhiệt độ cao, Thiết Hài muốn biến cái bình nước thành ấm sắc thuốc.
Một lát sau, Thiết Hài bỏ bình nước xuống, dùng linh khí đun nước rất hao tổn linh khí, làm nãy giờ mà nước trong bình vẫn chưa nóng.
Thiết Hài tháo bao tay Thuần Dương ra khỏi bàn tay Tả Đăng Phong, ông biết tác dụng của bao tay này, mang bao tay Thuần Dương quả nhiên đun nóng nước rất dễ, ông nắm mũi Tả Đăng Phong, đổ nước nhân sâm vào miệng, rồi cởi áo kiểm tra vết thương hắn.
Khi thấy miệng vết thương vì đông máu quá nhiều mà đội cả áo lên, Thiết Hài vô cùng bội phục Tả Đăng Phong, người bình thường chảy nhiều máu như vậy thì chết từ sớm, mà Tả Đăng Phong lại kiên trì được hơn nửa canh giờ bày trận mới đào tẩu, cần phải có ý chí và dục vọng muốn sống mạnh mẽ tới cỡ nào mới giúp hắn kiên trì được đến như thế.
Một vết thương luôn có miệng vết thương, chỉ cần băng bó miệng vết thương là đủ, nhưng Thiết Hài không quan tâm nhiều như vậy, ông xé nát tăng bào của mình, băng hết cả ngực Tả Đăng Phong, băng xong Thiết Hài để Tả Đăng Phong tựa vào vách đá, để miệng vết thương luôn khép kín.
Thiết Hài không cần kiểm tra hơi thở của Tả Đăng Phong, vì ông luôn nghe thấy tiếng hắn thong thả hít thở, cho thấy tuy Tả Đăng Phong bị thương rất nặng nhưng không nguy hiểm tính mạng.
Làm xong mấy việc này, Thiết Hài mới bắt đầu kiểm tra thương thế của mình, đám ninja vây công ông không phải ngồi không, may là mục đích của họ chỉ là ngăn cản ông, nếu không ông rất khó toàn thân trở ra, thế nên dưới mông ông đã trúng một tiêu, trên lưng bị đánh một đao, nhưng đều chỉ là bị thương ngoài da, không quan trọng.
"Thập Tam mày giỏi lắm!" Thiết Hài vươn ngón tay cái nói Thập Tam đang ngồi chồm hổm đối diện Tả Đăng Phong, Thập Tam núp trong bụi cỏ, thỉnh thoảng chộp đúng thời cơ nhào ra đánh lén ninja, làm cho Thiết Hài phải lau mắt mà nhìn.
Thập Tam quay đầu nhìn Thiết Hài , rồi lại quay sang nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong.
Thiết Hài quay sang kiểm tra Lão Đại, một chân của nó bị thương, ông trách đám ninja xối xả, lúc hỗn chiến, Lão Đại bắt chước Thập Tam công kích một nữ ninja, đáng tiếc nó không có được bản lĩnh của Thập Tam, nên bị đối phương đạp cho một cáicoi như có lòng trung thành hộ chủ, cũng có công lao.
Thiết Hài là tăng lữ Phật Môn, tuy phá giới, nhưng không mắng chửi người, nói tới nói lui cũng chỉ có mấy câu, nhưng ông không biết Lão Đại bị thương không phải vì nữ ninja kia, mà bị Tả Đăng Phong xuất trận về đá cho một cái.
Cứu Tả Đăng Phong, khen ngợi Thập Tam, trấn an Lão Đại, Thiết Hài bắt đầu hiếu kỳ nghiên cứu bao tay Thuần Dương, ông tu luyện Dịch Cân Kinh chính là theo con đường Thuần Dương, nên dùng bao tay Thuần Dương phát ra Thuần Dương chân khí bá đạo hơn Tả Đăng Phong rất nhiều.
Có một số việc là cực kỳ trùng hợp. Tả Đăng Phong trước khi hôn mê sắp xếp mọi việc, lựa chọn đường chạy trốn, bảo Thiết Hài làm chén nước nhân sâm để cứu mạng, những chuyện nhìn như xử lý không chút sơ hở này không ngờ lại ẩn chứa một tai hoạ ngầm, đó là khi hắn trọng thương đã quên tháo bao tay Thuần Dương.
Hắn âm dương Sinh Tử Quyết tuy bị phế, nhưng sự mất cân bằng âm dương trong cơ thể lại chưa được cải thiện, nếu đồng thời đeo cả hai cái bao tay, lúc hôn mê sẽ không thể điều hòa âm dương trong người, mà làm cho dương khí thịnh, dương khí thịnh mà còn ăn nhân sâm vốn có dương tính cực nặng, sẽ xuất hiện hư nhiệt, Thiết Hài trong lúc vô tình tháo mất bao tay Thuần Dương, không ngờ lại là cứu Tả Đăng Phong một mạng.
Lúc đầu Thiết Hài còn lo đám ninjatìm tới, nhưng hơn nửa canh giờ không thấy động tĩnh, Thiết Hài rốt cục cũng thả lỏng trong lòng, bắt đầu ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Một giấc tỉnh lại, Tả Đăng Phong vẫn còn hôn mê, Thiết Hài lấy từ thùng gỗ của Tả Đăng Phong đồ ăn cho Lão Đại và Thập Tam, Lão Đại ăn, còn Thập Tam không ăn, chỉ ngồi nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong.
Thiết Hài hiểu y lý, biết nhân sâm đại bổ khí huyết, nên bào chế đúng cách làm thêm một bát nữa cho Tả Đăng Phong, uống được ba lần Tả Đăng Phong tuy vẫn không tỉnh, nhưng khí tức đã khá lên không ít.
Vì ở trong sơn động, Thiết Hài không tính toán được thời gian, cũng không biết đám ninja bên ngoài đã đi chưa, nhưng ông không định đi ra ngoài, ở trong này vừa yên tĩnh lại an toàn, là nơi dưỡng thương tốt nhất.
Chỉ có một điều làm Thiết Hài bất mãn là nước trong động uống vào bị tiêu chảy, phải đun sôi lên mới uống được.
Sáng sớm ngày thứ ba Tả Đăng Phong tỉnh, mở to mắt nhìn thấy Thập Tam ở đối diện trước tiên, trong lòng hắn yên tâm.
"Di, cậu tỉnh rồi." Thiết Hài nghe thấy Thập Tam kêu, quay đầu lại phát hiện Tả Đăng Phong đã mở mắt ra.
"Qua bao lâu rồi?" Tả Đăng Phong hỏi, ngực trái đau đớn làm hắn không thể nói chuyện lớn tiếng.
"Chắc một hai ba ngày, cậu có đói bụng không?" Thiết Hài bỏ bình nước trong tay, mấy hôm nay ông bỏ nhân sâm vào bình, nhưng bỏ vô rồi lại không lấy ra được, ông đang tìm cách lấy chúng ra.
"Không." Tả Đăng Phong thong thả thở một hơi, lưu được núi xanh sợ gì không củi đốt, chỉ cần còn sống, những chuyện khác đều dễ giải quyết.
"Thập Tam mấy ngày nay luôn ngồi đó nhìn cậu, thật là một con mèo ngoan." Thiết Hài nhìn Thập Tam đang chạy tới bên Tả Đăng Phong, tán dương.
"Nó là người nhà của tôi mà." Tả Đăng Phong sờ đầu Thập Tam.
"Cậu có cần đi nhà xí không?" Thiết Hài hỏi.
"Không đi." Tả Đăng Phong tuy tỉnh lại, nhưng rất mệt, mất nhiều máu đâu phải chỉ một hai ngày mà bổ sung đủ.
"Uống nước không?" Thiết Hài lại hỏi.
"Không uống." Tả Đăng Phong lắc đầu, Thiết Hài ân cần làm hắn rất nghi hoặc.
"Lão nạp mấy bữa nay dùng bao tay Thuần Dương của cậu để đun thuốc, rất tiện." Thiết Hài vẩy vẩy tay trái.
Tả Đăng Phong gật đầu, nhắm mắt lại.
"Thật sự là dùng rất tốt." Thiết Hài lại bổ sung một câu.
Tả Đăng Phong mở mắt, lần này xem như đã hiểu, Thiết Hài muốn cái bao tay Thuần Dương này.
"Trả lại cho cậu." Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong nhìn mình, ngượng ngùng tháo bao tay Thuần Dương ra đưa cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong không tặng bao tay Thuần Dương cho Thiết Hài, vì sợ bao tay Thuần Dương phát ra dương khí không biết có làm tăng thêm bệnh điên của Thiết Hài hay không, cẩn thận nghĩ nghĩ chắc là không có, nếu Thiết Hài đã thích, tặng cho ông cũng không sao, huống hồ sau này ông theo hắn bôn ba khắp nơi, có bao tay Thuần Dương cũng an toàn thêm một ít.
"Đại sư đã từng cứu mạng tôi, bao tay Thuần Dương này tôi tặng cho ông." Tả Đăng Phong khẽ cười.
Khuôn mặt già nua của Thiết Hài tươi rói, mấy hôm nay ông luôn tính toán làm sao để lấy được cái bao tay thú vị này, không ngờ Tả Đăng Phong lại hào phóng cứ như vậy tặng cho mình, vui sướng chắp tay trước ngực, "A Di Đà Phật, nếu cậu bị người bắt đi, lão nạp nhất định sẽ đi cứu cậu..." .