Hai người vừa mới ra cửa động, mười thanh phi tiêu chữ thập đã từ bụi cỏ mé đông bắn tới, ninja nổi danh về nghị lực và ẩn nhẫn, mai phục và bí mật là điểm mạnh của họ.
Vì đã có chuẩn bị tâm lý, Tả Đăng Phong không chút bối rối, khẽ phẩy tay bắn ngược đám phi tiêu trở về, đồng thời vọt tới bụi cỏ.
Tên ninja vừa dùng võ sĩ đao hất bay đám phi tiêu, thì Tả Đăng Phong đã vọt tới trước mặt hắn, tay phải Ngưng Khí đánh ra, hất văng ninja trắng bay ra ngoài.
Cùng lúc bên trái truyền tới một tiếng kêu thê lương, Tả Đăng Phong nghe tiếng vội xoay người, thấy ninja trắng bên trái đang lăn lộn, Thiết Hài đang ngây người một bên, kinh ngạc nhìn bàn tay trái đang đeo bao tay Thuần Dương của mình.
"Qua lao cung là Thuần Dương chân khí, không qua lao cung là bình thường linh khí." Tả Đăng Phong hướng dẫn, Thiết Hài rõ ràng chưa nắm vững bí quyết dùng bao tay Thuần Dương.
"A Di Đà Phật, để cho mi không còn làm ác." Thiết Hài gật đầu, xông tới, khiến tên ninja kia im bặt dưới bàn tay.
Động tác của Thiết Hài làm Tả Đăng Phong thầm gật đầu, Thiết Hài không phải loại tăng nhân cổ hủ ngu thiện, mười mấy năm trước ông vì đại khai sát giới mà bị phạt diện bích, đã không còn tính nhân hòa như các cao tăng khác, nhưng đó mới chính là thứ Tả Đăng Phong cần.
"Thật sự là dùng được." Thiết Hài vui mừng đánh giá bao tay Thuần Dương, nhìn quanh tìm đối thủ.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong đề khí khinh thân lướt về phía đông.
"Sao chỉ có hai tên?." Thiết Hài phi theo.
"Chút xíu nữa chúng sẽ xuất hiện thôi." Tả Đăng Phong vừa lướt vừa lắc lư, giả vờ vẫn còn thương tích. Viên Phi Thiên Đại chắc chắn nấp ở gần đây, còn chưa xuất hiện hẳn là vì sợ xuất hiện sớm quá sẽ dọa hai người lại chạy trở vào trong động.
Tả Đăng Phong tiên đoán không sai, hai người rời khỏi sơn động đủ xa, Viên Phi Thiên Đại lập tức cùng hai ninja áo đen xuất hiện sau lưng họ.
"Chúng tới." Thiết Hài nghe thấy tiếng xé gió, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
"Không cần phải quay lại, tiếp tục đi , dẫn chúng tới chỗ trống trải, đoạn đường lui của chúng rồi ra tay." Tả Đăng Phong lạnh lùng, bây giờ thế cục đã nghịch chuyển, hắn còn sợ ba người Viên Phi Thiên Đại rơi xuống hạ phong sẽ bỏ chạy, trốn vào trong sơn động.
Thiết Hài gật đầu, đi theo Tả Đăng Phong, một lúc đã thấy trước mặt có một rừng cây, phía bắc rừng cây có một con đường nhỏ, đường nhỏ dẫn tới tới một ruộng lúc nhỏ, lúa mạch đã chín nhưng chưa được thu hoạch, vừa đủ phù hợp cho Thập Tam và Lão Đại ẩn thân, ngoài này lại không có vật để che đậy cho người ẩn thân, đúng là nơi tốt để ra tay.
Tả Đăng Phong hạ xuống, xoay người chờ đợi, nhưng hắn cau mày, Viên Phi Thiên Đại đã thay đổi diện mạo, hoàn toàn giống hệt hai ninja đen, không biết người nào mới là Viên Phi Thiên Đại.
"Tên nào là tên lợi hại?" Thiết Hài cực kỳ ngạc nhiên.
"Ra tay thì biết." Tả Đăng Phong vọt tới công kích trước.
Song phương cách nhau khoảng trăm bước, Tả Đăng Phong nhảy lên, một ninja áo đen lập tức phóng phi tiêu ngăn chặn, phi tiêu vừa phát xong là trở tay rút võ sĩ đao sau lưng, động tác ba người giống hệt nhau, chỉ nhìn thân hình rất khó phán đoán ai mới là Viên Phi Thiên Đại.
Lần này Tả Đăng Phong không dùng linh khí đẩy phi tiêu bay ngược lại nữa, mà là cất cao năm thước tránh thoát phi tiêu, rồi từ trên cao đánh xuống.
Nữ ninja và nam ninja có thói quen xuất đao khác nhau, nam ninja thường bổ nghiêng từ trên xuống dưới, nữ ninja lại chém ngược từ dưới chém lên, ba nữ ninja này cũng vậy, để đao xuôi ngay đùi phải vào thế, chỉ đợi Tả Đăng Phong tới gần là vung đao tấn công.
Tả Đăng Phong nhìn thẳng vào tên ninja chính giữa, nhưng chưởng tới nơi hắn lại lướt ngang sang phải ba thước, mục tiêu của hắn là ninja bên phải. Người này khi ném ra phi tiêu còn che giấu thực lực, lưỡi võ sĩ đao trong tay cô xoay vào bên trong, chính là để tiên cho cô xuất đao sang bên phải.
Tả Đăng Phong dùng toàn lực, Huyền Âm chân khí toàn lực phát ra, Viên Phi Thiên Đại đánh lén làm hắn chịu nhiều đau khổ, nhất định phải báo thù cho hả giận, hơn nữa thương thế chưa khỏi hẳn, không thể chịu hao tổn lâu, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng.
Ninja bên phải không ngờ Tả Đăng Phong đến phút cuối đổi mục tiêu công kích sang mình, trong lúc vội vàng để lộ khuôn mặt thật, song chưởng đều giơ ra, đón đỡ một chưởng của Tả Đăng Phong.
Một tiếng va chạm nặng nề, Viên Phi Thiên Đại ngã xuống, hai người còn lại lập tức vung đao ngăn cản Tả Đăng Phong không cho hắn truy kích, Tả Đăng Phong cũng đã dùng hết linh khí, phải hạ xuống đất để mượn lực.
Cùng lúc đó, Thiết Hài đã kịp xông tới nghênh chiến hai ninja, Tả Đăng Phong khi rơi xuống đất lập tức ngẩng đầu quan sát tình hình của Viên Phi Thiên Đại tình huống, nhưng ngẩng đầu lên mới thấy Viên Phi Thiên Đại đã biến mất.
Tả Đăng Phong không nhân cơ hội qua giúp Thiết Hài, mà nghiêng tai lắng nghe động tĩnh chung quanh, Viên Phi Thiên Đại khẳng định bị Huyền Âm chân khí đánh bị thương, buộc phải ẩn thân, pháp thuật ẩn thân tuy thần kỳ, nhưng đối với người tu đạo tử khí điên phong trong thì chỉ cần lắng nghe vẫn có thể phát hiện ra.
Tả Đăng Phong nghe thấy tiếng xé gió, nhưng tiếng xé gió không phải ở gần hắn, mà ở phía xa, hướng Đông Nam và chính bắc.
Tả Đăng Phong ngạc nhiên nhíu mày, Đông Nam và chính bắc mỗi hướng đều có một ninja đang nhanh chóng chạy tới đây, này hai ninja không phải bộ hạ của Viên Phi Thiên Đại, vì cả hai đều không che mặt, hướng đông nam là một phụ nữ, hướng chính bắc là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi.
Lúc này Thiết Hài đã đánh văng hai ninja áo đen, ông chưa điều khiển được Thuần Dương chân khí, nên bị phóng cháy lan ra ruộng lúa, ngọn lửa ầm ầm cháy về hướng nam, Thiết Hài vội đem thùng gỗ của hai người dời tới.
"Lại thêm hai tên." Thiết Hài thấy viện binh đối phương đã tới.
"Cẩn thận, cô ta đang ở quanh đây." Tả Đăng Phong gật đầu, ruộng lúa bị đốt, tiếng nổ lách tách làm hắn không nghe được âm thanh di chuyển của Viên Phi Thiên Đại.
"Cậu không thấy hả, có người tới." Thiết Hài nâng lên âm điệu.
"Người tới thêm thì sao, giết là được." Tả Đăng Phong khoát tay ý bảo Thiết Hài không cần phải to tiếng.
"Di." tại Tả Đăng Phong nghiêng đầu cố gắng lắng nghe, đột nhiên Thiết Hài kinh hô, Tả Đăng Phong quay sang, nhìn thấy Thiết Hài đang đứng.
"Đại sư, dùng Thuần Dương chân khí." Tả Đăng Phong vội hô lớn, trong hai Thiết Hài nhất định có một người là Viên Phi Thiên Đại biến thành, nhưng Viên Phi Thiên Đại dù có thể tạo ra bao tay Thuần Dương nhưng không thể phát ra Thuần Dương chân khí.
Hai người lập tức xuất chưởng tấn công đối phương, song chưởng đụng vào nhau, cả hai đều thối lui ba bước.
"Đại sư, nói chuyện." Tả Đăng Phong vọt tới hô.
"Nói gì?" Thiết Hài ngạc nhiên quay sang hỏi.
Tả Đăng Phong lập tức công kích Viên Phi Thiên Đại, Viên Phi Thiên Đại cực giởi về độn pháp Ngũ Hành, lập tức bắt quyết biến mất.
Tả Đăng Phong mượn thời cơ này xoay người nhìn hai ninja phía xa, thấy họ đã còn cách không tới ba dặm.
"Bùm." Tả Đăng Phong còn đang nhìn, Thiết Hài đã lướt ngang năm thước đánh một chưởng vào hư không, thân hình Viên Phi Thiên Đại lóe lên rồi biến mất.
Tả Đăng Phong gật đầu, Thiết Hài có trực giác của cao thủ, có bao tay Thuần Dương ông không cần e ngại Viên Phi Thiên Đại.
Hai ninja tới gần, hạ xuống gần ruộng lúa bị cháy, cách mười trượng nhìn Tả Đăng Phong và Thiết Hài, Viên Phi Thiên Đại cả người sương lạnh xuất hiện, chào hai người theo cấp bậc ngang hàng.
Tả Đăng Phong hiểu Tiếng Nhật, nghe thấy Viên Phi Thiên Đại gọi người đàn ông Vụ Ẩn, người phụ nữ là Vọng Nguyệt, tên sau là "Tang" .
Chỉ cần nghe như thế, Tả Đăng Phong đã biết gia tộc hai người này và gia tộc Viên Phi chính là ba đại gia tộc ninja của Nhật, Tả Đăng Phong còn nhận ra quan hệ của ba người không thân thiết, vì người Nhật khi xưng hô bằng họ nghĩa là xa lạ với nhau, nếu quen thuộc đã xưng hô bằng tên.
Người đàn ông họ Vụ Ẩn mặc áo xanh, giống áo của người Trung Quốc, chỉ khác là ở ngực trái có ba gạch vàng, vạch ở giữa chia làm đôi, trước đó Tả Đăng Phong cũng thấy trên ngực áo trái của Viên Phi Thiên Đại có ba gạch vàng, nhưng hắn không để ý, giờ mới hiểu được đây là tiêu chí gia tộc, Vụ Ẩn gia tộc lấy ký hiệu “Ly” trong bát quái, thiên về hỏa, Viên Phi gia tộc là "Càn", người phụ nữ còn lại ba vạch vàng trên áo đều là một phân thành hai, chính là đại biểu của "Khôn".
"A Di Đà Phật, A Di Đà Phật." Thiết Hài niệm A Di Đà Phật, Tả Đăng Phong khẽ nghiêng đầu nhìn bằng khóe mắt, thấy Lão Đại cả người đầy bụi đất từ phía nam chạy tới, lông trên thân bị đốt trụi không ít, có kỳ chủ tất có kỳ phó, nhưng chỉ có con chuột xuất hiện, không thấy Thập Tam, chứng tỏ nó biết trốn ở nơi mặt bắc ngược gió, lửa cháy không tới.
"Sao mày không đào cái hang mà chui vào!" Thiết Hài đau lòng tắc lưỡi, ông biết chuột biết đào hang, nhưng quên mất Lão Đại là chuột nước, chân có màng không đào hang được.
Viên Phi Thiên Đại đang nói chuyện với Vụ Ẩn và Vọng Nguyệt, Vụ Ẩn thần sắc âm lạnh mà nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ lễ phép, còn người phụ nữ xinh đẹp mà thân hình mập lù khó coi Vọng Nguyệt lại thoải mái ngắm nghía đánh giá Tả Đăng Phong.
Thiết Hài trấn an Lão Đại, xong đứng cạnh Tả Đăng Phong chờ ra tay.
"Mụ béo kia giao cho ông." Tả Đăng Phong nói nhỏ với Thiết Hài.
"A Di Đà Phật, lão nạp chọn người nam kia." Thiết Hài nhìn Vọng Nguyệt, lắc đầu.
"Tôi sợ mụ già mập đó." Tả Đăng Phong lắc đầu , hắn thật sự sợ Vọng Nguyệt, không phải vì sợ đánh không lại, mà vì mụ cứ vứt mị nhãn cho hắn. . .