Thái độ Ngọc Phất rất kiên quyết, ánh mắt rất kiên định, chứng tỏ cô đã hạ quyết tâm.
Tả Đăng Phong không kinh ngạc, mà ngược lại rất bình tĩnh, vì hắn đã biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện này, hắn cười, xoay người ngồi trở lại sô pha.
Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong không đòi đi, thì thở phào, phụ nữ luôn lòng tự trọng, nếu Tả Đăng Phong cương quyết muốn đi, cô sẽ rất xấu hổ.
Trong phòng không bật đèn, nhưng hai người có thể nhìn rõ vật trong đêm, nên có đèn hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nét mặt Ngọc Phất bảy phần khẩn trương ba phần ngượng ngùng, Tả Đăng Phong lại vô cùng bình tĩnh.
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì đó nha." Ngọc Phất ngồi xuống giường, cách Tả Đăng Phong không tới ba thước.
"Nói thử xem." Tả Đăng Phong nhướng mày .
"Cậu kiên trì đã được bốn năm, nếu chúng ta xảy ra việc, tim cậu sẽ loạn, cậu sẽ tự chối bỏ bản thân, kiên trì bốn năm sẽ trở thành công cốc." Ngọc Phất cúi đầu .
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn Ngọc Phất , Ngọc Phất nói rất chính xác, hắn thật sự là nghĩ như vậy.
"Ta sẽ không cô phụ một người đã chết vì tôi, cũng không muốn cô phụ một người thật lòng với tôi, dù chúng ta không xảy ra việc đó, tôi cũng vẫn có cảm giác làm chị thiệt thòi." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Cậu chịu ở lại là tôi đã thỏa mãn rồi, tôi sẽ không làm cậu khó xử." Ngọc Phất mỉm cười.
Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài, dù hai người có làm chuyện đó hay không, trong lòng Ngọc Phất cũng vĩnh viễn không bao giờ có chỗ cho người đàn ông nào khác, hắn vì cứu vãn một bi kịch lại không ngờ tạo nên một bi kịch khác.
"Bất kể sáu viên âm đan có hiệu quả hay không, cậu cũng đã làm hết sức rồi. Chuyện cậu làm chẳng có mấy người đàn ông làm được, nếu cô ấy có thể trở lại bên cạnh cậu, chúng ta sẽ là bạn tốt, nếu không thể, thời gian còn lại hãy để tôi ở bên cạnh cậu có được không?" Ngọc Phất ôn nhu hỏi.
"Vu Tâm Ngữ hi vọng tôi sống tốt, dù tôi có trèo cành bẻ hoa cô ấy cũng sẽ không trách tôi, là tự tôi đặt giới hạn cho mình, nếu tìm đủ sáu viên âm đan mà vẫn không cứu được cô ấy, thời gian còn lại sẽ thuộc về chị." Tả Đăng Phong nghiêm mặt , hắn không muốn bạc đãi bất kỳ một người nào tốt với mình, đã không cô phụ Vu Tâm Ngữ, thì cũng không thể cô phụ Thôi Kim Ngọc.
Tả Đăng Phong vừa dứt lời, Ngọc Phất đã nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nức nở, ba năm tình nguyện rốt cục cũng đã đổi được một câu hứa hẹn của Tả Đăng Phong.
Mỹ nhân trong ngực, lê hoa đái vũ, hoa mai di động, kiều diễm bao nhiêu.
"Tôi không phải Liễu Hạ Huệ, chị ở trong ngực tôi, tôi rất khó chịu." Một lát sau Tả Đăng Phong nói, nửa đùa nửa thật.
Ngọc Phất lập tức nín khóc mỉm cười.
"Người phụ nữ ngồi trong ngực Liễu Hạ Huệ nhất định là rất khó coi, nếu không thì làm gì có người đàn ông nào mà chịu được." Tả Đăng Phong lại lần nữa cười.
"Cậu chịu được." Ngọc Phất không buông tay, cũng không đứng lên.
"Chị đánh giá tôi cao quá. Tôi cũng không chịu được, là bao tay Huyền Âm giúp tôi hạ hỏa, nếu chị còn không đứng dậy, tôi sẽ đóng băng chị đấy." Tả Đăng Phong cố gắng đẩy Ngọc Phất, âm dương bù nhau là đại đạo thiên lý, Tả Đăng Phong cảm nhận được rất rõ sự mềm mại của cô.
"Hừ." Ngọc Phất hờn dỗi hừ một tiếng nhưng vẫn không đứng dậy. Người phụ nữ ngày thường cao quý lạnh lùng, giờ như biến thành một cô bé con, rất là lợi hại.
"Hôm nay tôi ăn nhiều, còn không dậy tôi nôn ra chị đó." Tả Đăng Phong lại đẩy, nhưng trên người phụ nữ, chỗ có thể đẩy được không nhiều, cao quá thấp quá đều không được, cù cù bên hông, rốt cục Ngọc Phất phì cười đứng dậy.
Ngọc Phất vừa đứng dậy, áp lực trên người Tả Đăng Phong biến mất, nhưng hắn lại cảm thấy mất mát.
"Tôi đi tắm." Ngọc Phất đi về phía phòng tắm.
Tả Đăng Phong nhíu mày,ban nãy nói đàng hoàng lắm mà, sao bây giờ lại thay đổi thế này.
May mà Ngọc Phất chỉ là đơn thuần tắm rửa, phụ nữ ai cũng yêu sạch sẽ, trời hè nóng nực, thích tắm rửa là chuyện tất nhiên.
Ngọc Phất tắm Tả Đăng Phong không hề nhìn lén, vì hắn không còn tự tin như hồi trước, hắn ngồi im trên ghế suy nghĩ nếu Vu Tâm Ngữ nhìn thấy chuyện này, cô sẽ vui hay buồn? Một hồi lâu sau, Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu, nếu muốn làm được cả hai sao mà khó khăn, chú ý cái này lại sơ hở cái kia, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức, cố không thẹn với lương tâm.
"Cậu muốn tắm không?" Ngọc Phất trần truồng rời khỏi phòng tắm, đi ra lấy quần áo mặc vào. Tả Đăng Phong vốn đã từng nhìn thấy cơ thể cô, nên bây giờ cô chẳng còn cố kỵ, hành động này chứng tỏ quyết tâm không phải hắn thì không lấy của Ngọc Phất.
"Không tắm, tôi không bị ra mồ hôi." Tả Đăng Phong đứng dậy đi ra ngắm nghía tủ rượu.
"Đúng rồi, quan hệ của cậu với Đỗ Thu Đình là thế nào?" Ngọc Phất hỏi.
"Vốn là rất tốt, nhưng từ lúc có chị lẫn vào, thì bị thay đổi." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
"Cậu giúp anh ấy đuổi bọn Trương Hoằng Chính, hóa giải cơn nguy cho Mao Sơn phái, tặng anh ấy quá trời hoàng kim giúp duy trì môn phái, lại còn tặng cả thần binh lợi khí, tình cảm như thế là quá tốt mà." Ngọc Phất nói.
"Sao cái gì chị cũng biết thế?" Tả Đăng Phong cầm một chai rượu ra ghế sô pha, đi ngang qua phòng ngủ, thấy Ngọc Phất đang lau tóc, quần áo còn chưa mặc xong, hắn ngồi xuống sopha, không quay lại tủ rượu nữa.
"Lúc chúng ta ở Thập Tam thái tử phong, Toàn Chân giáo bị Đằng Khi Chính Nam uy hiếp, phát Thanh Phù Trùng gọi cậu về, cậu có hận Vương Chân Nhân hay không?" Ngọc Phất chuyển đề tài.
"Người có gia đình ai cũng có điều cố kỵ, không trách ông ấy được, chị nghĩ gì mà hỏi thế." Tả Đăng Phong mở nắp chai rượu uống một ngụm.
"Tùy tiện hỏi thôi, cậu với Minh Tịnh Đại Sư đi La Bố Bạc có nắm chắc không?" Ngọc Phất hỏi.
"Tôi sợ nhất chính là đi sa mạc, ở chỗ đó không có vật tham chiếu, trên bản đồ dù có đánh dấu địa điểm nhưng cũng không có đầu mối để tìm, nhiệt độ lại cao, đi rất vất vả, nhất là ở đó toàn là cát, không có đất để dẫm chân mượn lực, khinh thân chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng." Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn Ngọc Phất .
"Cậu định chừng nào đi?." Ngọc Phất mặc áo lót.
"Ngày mai, đã lập thu, thời tiết đang lạnh dần, tìm con địa chi này mất rất nhiều thời gian, nhưng chỉ cần tìm ra, thì lấy được nội đan hẳn là không khó." Tả Đăng Phong đáp.
"Bình này là đựng thuốc giải độc, luyện chế không dễ, tổng cộng chỉ có bốn viên thôi, cho cậu hai viên phòng thân." Ngọc Phất lấy một cái bình nhỏ, đổ ra hai viên thuốc màu đỏ bỏ vào trong một ống trúc, ném cho Tả Đăng Phong.
"Chừng nào chị về tới?" Tả Đăng Phong nhét ống trúc vào người.
"Chưa biết, tôi sẽ làm nhanh hết sức, cậu không bỏ được tôi đâu." Ngọc Phất mỉm cười .
"Đi nhanh đi, đỡ cho tôi khỏi phải suốt ngày suy nghĩ linh tinh, đi đường cẩn thận." Tả Đăng Phong cũng không dấu giếm tình cảm của bản thân, hiện giờ Ngọc Phất chỉ mặc áo lót, cơ thể mềm mại, đầy đặn mượt mà hiện hết cả ra, đàn ông nào mà chẳng bị hấp dẫn, hắn rất muốn xông tới sát phạt, nhưng hắn biết rõ hậu quả của việc ấy, chính là sau này tâm trạng sẽ luôn phải sống trong lộn xộn và mâu thuẫn.
"Cậu có giận vì tôi chiếm mất chỗ của em gái họ Vu trong lòng cậu không? " Ngọc Phất nghiêng người tựa vào đầu giường.
"Nếu không có chị, chắc tôi đã bị điên rồi, hiện giờ không còn ai khống chế được tôi nữa, tôi muốn làm gì thì làm, một cao thủ không bị khống chế thật là đáng sợ." Tả Đăng Phong lại uống một ngụm.
"Chị đã làm lòng tôi rối loạn, nhưng tôi không giận chị, thời gian còn lại của tôi càng ngày càng ít, tôi luôn muốn lợi dụng năng lực của mình để đi phá phách, chôn vùi những điều tốt đẹp đi, chính là chị và Minh Tịnh Đại Sư làm tôi cảm nhận được mình không bị thế giới này vứt bỏ, tôi vẫn còn có bạn bè, tôi không thể đi làm chuyện xấu." Tả Đăng Phong nói rất chậm rãi.
Ngọc Phất nhìn Tả Đăng Phong, ánh mắt rất dịu dàng và bình thản.
"Tình huống của tôi thế nào cậu đã biết, còn cậu, tôi chưa từng nghe cậu nói trong nhà có còn người thân nào hay không." Ngọc Phất rất dịu dàng, yêu một người, sẽ muốn biết cả quá khứ hắn.
"Người nhà tôi đã cho di tản khắp nơi rồi, nếu không người Nhật sẽ làm hại họ, người thân duy nhất hiện giờ tôi có chính là Thập Tam." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Cậu còn tôi nữa." Ngọc Phất nói.
Tả Đăng Phong gật đầu cười, đứng lên đi ra cửa, "Không còn sớm nữa, chị nghỉ đi."
Ngọc Phất không giữ lại, đứng dậy đưa hắn ra ngoài.
Vừa qua canh bốn, Ngọc Phất tới gõ cửa cáo biệt, Tả Đăng Phong đứng dậy đưa tiễn, Thập Tam theo đi.
Sắc trời chưa sáng rõ, hai người đi bộ đến đầu đường, Tả Đăng Phong không nói chuyện, Ngọc Phất cũng không , mãi đến khi rời khỏi thành phố, Ngọc Phất mới xoay người ôm lấy Tả Đăng Phong.
Ngọc Phất đi rồi, Tả Đăng Phong trong lòng trống rỗng, buồn vô cớ như mất cái gì đó.
Trở lại khách sạn, Thiết Hài đã dậy rồi, đang rửa mặt.
"Thôi Kim Ngọc đi đâu đấy?" Thiết Hài hỏi.
"Sắp tới sinh nhật tổ sư khai phái Thần Châu Phái, và chút chuyện riêng của chị ấy nữa." Tả Đăng Phong kiểm tra thùng gỗ, trong thùng cơ bản chẳng còn gì.
"Có trở lại không?" Thiết Hài hỏi.
"Làm xong chuyện sẽ trở lại." Tả Đăng Phong đáp.
"Giờ chúng ta làm gì?" Buồng vệ sinh có khăn mặt, nhưng Thiết Hài quen lấy tay áo lau mặt.
"Đại sư, ông tới sa mạc bao giờ chưa?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Chưa, chúng ta đi sa mạc hả? " Thiết Hài vô cùng hứng thú.
"Ừ. Năm đó đi theo Khương Tử Nha đông chinh có tám Bộ Lạc, trong đó Khương tộc và Bành tộc chính là ở khu vực La Bố Bạc hiện giờ, nơi đó là bây giờ là sa mạc." Tả Đăng Phong gật đầu.
“Hay quá, đi đi." Thiết Hài hưng phấn cõng thùng gỗ lên.
Tả Đăng Phong hơi cau mày, Thiết Hài không biết sa mạc, nhưng lại muốn tới, thực là đáng lo.
Một lát sau, hai người dọn đồ, rời khỏi khách sạn, đi lên hướng bắc, đi La Bố Bạc...