"Anh ba ngày ba đêm không ngủ rồi, ngủ một tí rồi đi." Diệp Phi Hồng can.
"Không cần. Xong việc tha hồ nghỉ ngơi. Tôi đi vào trận rồi, cô ôm súng máy gác bên ngoài. Nếu âm tính hỏa xà chạy ra mà không thấy tôi, thì cứ bắn nát đầu nó."
"Được." Diệp Phi Hồng gật đầu.
Tả Đăng Phong đeo Hổ dực đi ra lều. Thập Tam theo sát phía sau. Diệp Phi Hồng nhấc súng máy ra theo. A Mộc xách băng đạn đi cuối.
"Cô chờ ở đây." Tả Đăng Phong chỉ vị trí, cách trận pháp hơn trăm thước.
"Được." Diệp Phi Hồng gật đầu.
Tả Đăng Phong đến bên hồ, bỏ hết đồ trong túi ra, rồi nhảy vào trong hồ, chờ cho cả người ướt sũng hết mới xoay người lên bờ.
Lên bờ thì lập tức lấy Huyền Âm chân khí đóng băng quần áo của mình lại. Thập Tam chạy tới nghi hoặc nhìn hắn. Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam, tóm lấy nó ném luôn vào trong hồ, đợi lông nó ướt sũng, mới đưa lên bờ, lại dùng Huyền Âm chân khí đông cứng bộ lông của nó, làm Thập Tam kêu om sòm.
Diệp Phi Hồng biết Tả Đăng Phong làm vậy là có dụng ý. Lần trước Tả Đăng Phong và Thập Tam bị âm tính hỏa xà phun lửa đốt cháy xém chật vật, bây giờ băng lại thế này chính là để phòng cháy.
Nước trong hồ lạnh băng cộng với Huyền Âm chân khí làm sắc mặt Tả Đăng Phong trắng bệch. Hắn vội nhét lại đồ vào trong túi, xách Thập Tam chạy về hướng nam.
Diệp Phi Hồng lập tức cùng A Mộc đi về hướng bắc của trận pháp. Lúc Tả Đăng Phong vào trận, trên trận pháp không được có sức nặng nào khác, nên cô nhất định phải nên rời đi trước, đợi hắn vào trong rồi sẽ quay trở lại.
Tả Đăng Phong đi thẳng vào vòng giữa, quẹo hai lần rồi đi thẳng tới hồ nước trong vòng trong. Nếu lần này vào hồ mà vẫn lạnh thì cái lạnh đó không phải đơn thuần do cơ thể hắn nữa.
Không lạnh. Rất nóng.
Tả Đăng Phong vừa vào trong trận, nhìn thấy ngay âm tính hỏa xà.
Tình hình của nó giống hệt Cửu Dương kim hầu ở cô phong ngày xưa. Xung quanh nó đều là vực sâu, một con đường đá rộng chừng ba trượng dẫn tới khu vực trung tâm bằng phẳng của trận pháp. Âm tính hỏa xà và con Bò Cạp khổng lồ nằm trong khu vực vuông vắn đó.
Tả Đăng Phong không ngờ địa thế của nơi này lại hiểm ác như vậy, không ngờ bên dưới vực toàn là dung nham nóng rực, càng không ngờ âm tính hỏa xà và Bò Cạp khổng lồ lại không tiến vào trạng thái ngủ đông. Chúng rất tỉnh táo, cảnh giác nhìn về phía lối vào trận pháp.
Sức nóng khủng khiếp ập vào người Tả Đăng Phong, trong nháy mắt, áo choàng của hắn bốc hơi nước ngùn ngụt, sức nóng của dung nham người thường không thể nào chịu nổi, không phải đã chuẩn bị trước, chắc chắn sẽ không chịu được..
Thập Tam lập tức nhảy lên vai Tả Đăng Phong. Mặt đất bị dung nham nung rất nóng, Thập Tam lại không có đi giày như Tả Đăng Phong.
Âm tính hỏa xà và Bò Cạp khổng lồ không ngờ Tả Đăng Phong tìm được đến đây. Chúng đều đã từng bại dưới tay Tả Đăng Phong nên nhìn thấy Tả Đăng Phong và Thập Tam thì rất kinh hoàng. Con Bò Cạp khổng lồ vội khập khễnh chạy tới sau lưng âm tính hỏa xà, còn hỏa xà lập tức ngóc đầu lên, sẵn sàng chiến đấu.
Tả Đăng Phong nhanh chóng lùi về sau một bước. Sau lưng hắn là vách núi cứng rắn, cho thấy lối vào trận pháp đã đóng kín, biến thành vách đá, chứng tỏ muối rời khỏi trận thì phải dùng Trận Phù, chính là thứ nào đó có ở trên thân âm tính hỏa xà hoặc Bò Cạp khổng lồ.
Tả Đăng Phong rút đao, chậm rãi tiến lên. Hắn biết lấy ra binh khí sẽ làm âm tính hỏa xà thêm đề phòng, không tốt cho việc tấn công, nhưng hắn đã nghĩ rất kỹ. Hắn chính là muốn âm tính hỏa xà cảm nhận được nguy hiểm. Nếu âm tính hỏa xà mặc kệ Bò Cạp khổng lồ mà chạy xuống dưới để tránh, như vậy cho thấy Trận Phù ở trên thân hỏa xà. Độc vật chỉ là công cục chiến đấu của địa chi, địa chi có thể thông qua nguyên thần để khống chế độc vật, giữa chúng chỉ có quan hệ khống chế và bị khống chế, không phải huynh đệ sinh tử. Âm tính hỏa xà không cần phải vì một công cụ như vậy mà hi sinh tính mạng của mình, thường khi tính mạng địa chi gặp phải tình huống bị uy hiếp nghiêm trọng, chúng đều sẽ thí xe giữ tướng.
Nếu âm tính hỏa xà liều mạng bảo vệ Bò Cạp khổng lồ mà không rời đi, vậy thì cho thấy Trận Phù xuất trận ở trên thân Bò Cạp khổng lồ. Nếu không có Bò Cạp khổng lồ, nó không thể ra khỏi trận được, nên phải bảo vệ con bò cạp.
Trận Phù này năm đó hẳn là đeo trên người quốc sư. Quốc kia hoặc là bị hỏa xà nuốt chửng, hoặc là bị Bò Cạp khổng lồ này ăn thịt, nên Trận Phù cũng vô tình bị chúng nuốt vào bụng. Nhiệm vụ hiện giờ là bảo đảm hắn đi ra ngoài được, sau đó mới là giết hỏa xà lấy nội đan, nên việc đầu tiên phải làm là xác định xem Trận Phù ở trên người ai.
Tả Đăng Phong chầm chậm tiến lên, cả người tỏa sương mù hừng hực. Hổ dực được rót vào linh khí, phát ra ánh đao đỏ hồng dài đến hai trượng. Tả Đăng Phong cố ý làm vậy, để tăng thêm áp lực cho âm tính hỏa xà, quan sát phản ứng của nó.
Âm tính hỏa xà đã từng đấu thua hắn, phải chui vào cát bỏ chạy, nên không dám tấn công trước, con mắt trên trán toát ra ý e sợ rõ rệt.
Nhưng nó không chạy trốn. Không phải nó không có chỗ có thể trốn. Âm tính hỏa xà bản thân là hỏa tính, tuy không thể chui vào dung nham nhưng có thể chịu được nhiệt độ cực cao, chỉ cần bơi tới gần dung nham phía dưới là Tả Đăng Phong không dám đuổi theo truy kích.
Nhiệt độ ở đây quá nóng, Tả Đăng Phong vừa tiến lên vừa không ngừng phát Huyền Âm chân khí để hạ nhiệt độ cho mình và Thập Tam.
Lúc còn cách đối phương một dặm, Tả Đăng Phong dừng lại, nhìn con rắn. Hỏa xa không tấn công, cũng không bỏ chạy, nhưng ánh mắt của nó nhìn kỹ đường nối sau lưng Tả Đăng Phong, đuôi rắn dài ngoằn lặng lẽ cuộn tròn lại, cho thấy nó muốn chạy trốn, nhưng nó kiêng kị Hổ dực trong tay Tả Đăng Phong, không dám tùy tiện vọt tới trước.
Như vậy, Tả Đăng Phong đã xác định được Trận Phù là ở trong thân con bò cạp, đã hiểu vì sao âm tính hỏa xà lại luôn để ý tới con độc vật ngu ngốc này như vậy.
Âm tính hỏa xà không dám vọng động, Tả Đăng Phong không phát động công kích. Hắn nhanh chóng suy nghĩ. Hắn có Hổ dực, hoàn toàn có thể chỉ dùng một đòn chém âm tính hỏa xà thành hai đoạn. Nhưng một khi âm tính hỏa xà bị chém đứt, hai đoạn thân rắn sẽ vặn vẹo lung tung, dễ dàng rơi xuống vùng dung nham bên dưới. Nếu hắn chộp nửa thân trước có giấu nội đan, thì nửa sau sẽ cuốn lấy Bò Cạp, hắn không thể phân thân tóm được cả hai, mà như thế thì không thể ra khỏi trận.
Nếu hai bên cứ giằng co, lâu dài kẻ chịu thiệt chính là hắn và Thập Tam. Vì trong trận pháp cực kỳ nóng bức, Huyền Âm chân khí sớm muộn sẽ bị tiêu hao hết sạch.
Nên phải làm ra một cái bẫy, dụ âm tính hỏa xà rời khỏi trận pháp, rồi giết nó ở bên ngoài. Bẫy này không được quá lộ liễu. Hỏa xà không ngu, nó mà nhận ra tất sẽ không làm. Cũng phải cho hỏa xà đầy đủ thời gian để chạy trốn, ít nhất là để nó tưởng như thế, thì nó mới chịu chạy trốn. Nhưng quan trọng hơn là phải bắt được con bò cạp trước khi nó rời khỏi trận pháp, nếu không cả hai chúng nó chạy ra thì hắn và Thập Tam sẽ bị vây chết ở chỗ này.
Tả Đăng Phong nghĩ nhanh ra một kế, hắn lặng lẽ vận chuyển linh khí làm trán mình xuất hiện mồ hôi hột. Những giọt mồ hôi càng lúc càng lớn, chảy xuống mặt. Tả Đăng Phong chớp mắt, giả bộ mồ hôi làm cay mắt, giơ tay lên giả bộ lau mồ hôi, nhỏ giọng nói với Thập Tam ra lệnh. "Thập Tam, đánh vào mắt nó!"
Thập Tam lập tức nhảy ra, lăng không đánh âm tính hỏa xà. Tả Đăng Phong lắc lắc đầu, để âm tính hỏa xà lầm tưởng hắn cay mắt không nhìn rõ.
Tả Đăng Phong rất căng thẳng. Nếu âm tính hỏa xà không đủ thông minh, ắt sẽ phun lửa vào Thập Tam, vậy kế hoạch của hắn sẽ hỏng. Nếu âm tính hỏa xà đủ thông minh.... nó sẽ đẩy Thập Tam ra, ép hắn rời khỏi đường đi, nhanh chóng đào tẩu.
Âm tính hỏa xà ngửa đầu ra sau. Đây là dấu hiệu tấn công của loài rắn. May thay, nó không phun lửa, mà hất đầu hất bay Thập Tam. Thập Tam đang ở giữa không trung không có chỗ mượn lực, nên văng nhào vào vách núi.
"Thập Tam, tao tới cứu mày! " Tả Đăng Phong ra vẻ kinh hãi, nhún chân lăng không tới cứu viện.
Tả Đăng Phong vừa rời khỏi con đường, âm tính hỏa xà lập tức cuốn lấy Bò Cạp khổng lồ chạy về hướng lối ra. Nó đã trúng kế.
Tả Đăng Phong chộp lấy Thập Tam, dùng hết sức, triển khai thân pháp đến cực hạn mới kịp quay trở lại, chộp được một chân con bò cạp.
Mắt hắn sáng lên, phát hiện mình đã đi ra trận pháp. Tả Đăng Phong lập tức đề khí, Hổ dực lấp lóe, chém âm tính hỏa xà thành mấy đoạn.
Tả Đăng Phong vẫn chưa yên lòng, chém thêm vào đầu rắn mấy đao, tiện tay bổ luôn cho Bò Cạp khổng lồ một đao, đén khi chắc chắn đã giết chết âm tính hỏa xà mới thở phào, ngồi phệt xuống.