Tuy Tả Đăng Phong kiêng kỵ người Nhật, nhưng hắn không sợ họ. Đấu với người Nhật dù sao cũng đỡ hơn là đi tìm một cái lăng mộ không biết nằm ở đâu.
Nhưng Tả Đăng cũng thấy thấp thỏm. Vì địa chi có khả năng tăng cường và thay đổi địa khí. Hai con dương tính thổ địa chi đang ở Tây An. Nên Tây An là cố đô của mười sáu triều đại. Âm chúc thổ dê ở Lạc Dương. Nên Lạc Dương trở thành cố đô của mười ba triều đại. Nhưng Lâm Truy chỉ có một mình Tề quốc định đô ở đây. Tây An và Lạc Dương đều là nơi cực kỳ phồn vinh, còn Lâm Truy chẳng những khí số không dồi dào mà còn ảm đạm. Nếu âm chúc thổ ngưu ở đây, nơi này không thể như vậy, chẳng lẽ âm chúc thổ ngưu lại không ở nơi này?
Tả Đăng Phong rầu rĩ một lúc, rồi chợt nhớ ra một chuyện. Ai cũng biết Chu triều tổng cộng kéo dài gần tám trăm năm. Còn Tề quốc là hơn 800 năm khí số. Hai vương triều này tồn tại lâu gần bằng nhau. Trong lịch sử các triều đại tồn tại tám trăm năm tổng cộng chỉ có hai nhà này. Hạ Thương đều chỉ có năm trăm năm khí số. Những triều đại sau đó đều không vượt quá ba trăm năm. Tề quốc tồn tại dài như vậy nhất định là được âm chúc thổ ngưu ảnh hưởng. Nói cách khác Khương Tử Nha cũng có thể vì lý do đó mà mượn âm chúc thổ ngưu không trả.
Tả Đăng Phong thở phào. Chỉ cần âm chúc thổ ngưu còn ở Sơn Đông, thì hắn nhất định sẽ tìm ra. Giờ nghỉ ngơi mấy ngày rồi kiếm tiếp.
Theo truyền thống, người Trung quốc không làm ăn trước ngày mười lăm tháng giêng, có nơi là mùng bảy tháng giêng. Hôm nay mới mùng 2 tháng giêng, còn được nghỉ tới mấy ngày.
Mùng 2 tháng giêng là ngày con gái xuất giá và con rể về nhà mẹ đẻ. Tả Đăng Phong ngủ dậy, trong lòng rất buồn. Vu Tâm Ngữ là cô nhi, chưa bao giờ biết mặt cha mẹ. Nếu người nhà Vu Tâm Ngữ còn sống, hắn nhất định sẽ toàn lực giúp họ sinh sống tốt nhất, như vậy trong lòng hắn sẽ đỡ hơn, nhưng có muốn cũng chẳng làm gì được.
Điểm tâm là món súp ba ba. Tả Đăng Phong không ăn. Ba ba rất tanh, rất khó ăn. Ông lão thấy hắn không ăn súp, thì nhét hai củ khoai vào trong bếp. Tả Đăng Phong lấy khoai làm điểm tâm.
Ông lão mang họ Vương, chỉ là một người bình thường, cô bé cũng không xinh, chỉ có thể coi là bình thường, mà kỳ thực nam nữ gì khi lớn lên đa số cũng đều là người thường, ít người xấu xí.
Bên ngoài có tuyết rơi, không thích hợp ra ngoài. Ba người ở trong phòng nói chuyện phiếm. Ông lão biết Tả Đăng Phong đã nhìn ra cháu ông là con gái, nên thấy hắn vẻ mặt không hề có gì dị thường thì rất yên lòng.
Thường thì từ nói chuyện phiếm cũng có thể thu được manh mối. Tả Đăng Phong từ trước tới giờ lúc nào trong lòng cũng chỉ nghĩ đến chuyện đi tìm sáu viên nội đan âm tính, rất ít phân tâm đến chuyện khác, nên cũng không thích tán gẫu cho lắm, theo hắn tán gẫu chỉ tổ lãng phí thời gian. Nhưng nói chuyện phiếm có thể giảm bớt nỗi buồn bực trong lòng. Con người vốn là động vật quần cư. Trong quần cư, giao lưu là chuyện không thể thiếu, nếu tự tách mình ra sẽ làm áp lực trong lòng càng lúc càng lớn.
Hiện giờ tâm tình của Tả Đăng Phong rất phức tạp. Một mặt hắn vui mừng vì hắn không có nhiều bạn, không phải phân thân đi xử lý những chuyện chẳng liên quan gì đến mình, nên hắn mới có thể nhanh như vậy tìm được năm viên âm tính nội đan. Nhưng mặt khác hắn lại thở dài vì không có nhiều bạn. Sau khi Ngọc Phất gặp nạn, Thiết Hài trở về tự, bên cạnh hắn đã không còn ai.
Tới gần buổi trưa, Tả Đăng Phong ra ngoài đem về rất nhiều thân cây, dựng lại tường rào cho căn nhà cũ nát này. Những thân cây hắn mang về đều to bằng miệng bát, dài đến hai mét, cắm xuống đất năm mươi cm thì còn trồi lên 1m50. Bức tường rào trở nên vô cùng kiên cố. Những chỗ hư hại trong nhà cũng được hắn tiện tay tu sửa. Hắn làm vậy đơn thuần chỉ vì rảnh rỗi.
Làm xong, hắn lại đi ra ngoài mang về một xâu cá. Hai ông cháu nhìn thấy Tả Đăng Phong mang cá về thì rất vui. Lần này ông lão không hỏi làm sao Tả Đăng Phong bắt được cá dưới mặt băng nữa. Lúc Tả Đăng Phong tay không đóng cọc gỗ xuống đất hai thước ông đã nhìn thấy, dù có là kẻ ngu si cũng biết Tả Đăng Phong là người mang tuyệt kỹ.
Buổi tối hôm đó, Tả Đăng Phong lại cùng Thập Tam ra ngoài. Lần này hắn chỉ lục soát xung quanh ngọn núi. Độc vật do âm chúc thổ ngưu diễn sinh là một con chim. Một con chim có thể mang người phi hành thì đương nhiên thể hình nhất định phải rất to lớn. Nhưng những ngọn núi xung quanh đây đều rất nhỏ, không tụ đủ điều kiện ẩn náu cho chim lớn, không lẽ con chim kia cũng theo âm chúc thổ ngưu bị chôn vào lòng đất?
Tìm trong núi không có kết quả, Tả Đăng Phong bèn trèo lên đỉnh núi nhìn xuống, hi vọng có thể thông qua địa hình ngọn núi để tìm đầu mối. Nhưng cũng uổng công vô ích. Những ngọn núi và dòng sông xung quanh không hề bất kỳ gì dị thường, không hề có vật quan trọng cần thiết để bố trí trận pháp.
Tả Đăng Phong không cam lòng. Hắn nghĩ độ cao của ngọn núi và hướng chảy, lượng nước của dòng sông ba ngàn năm trước tới nay chắc chắn đã có thay đổi, nên bắt đầu liên tưởng. Hắn xem một dòng suối nhỏ xíu tưởng tượng thành một con sông lớn, xem một gò đất nho nhỏ thành ngọn núi cao vút. Nhưng dù vậy hắn cũng vẫn không nhìn thấy hình bóng trận pháp. Mười hai cô hư pháp tuy thần kỳ huyền diệu, nhưng chung quy không thoát khỏi được những nguyên lý cố hữu về trận pháp. Không tìm thấy hình bóng chỉ có thể cho thấy trận pháp nằm ở dưới đất.
Huyện Chí. Nhất định phải tìm được huyện Chí, nếu không sẽ rất khó tìm được manh mối. Trong Huyện Chí ghi chép những chuyện kỳ dị xảy ra ở khu vực này từ mấy trăm ngàn năm tới nay, nếu tìm thấy nó ắt sẽ tìm ra manh mối.
Tả Đăng Phong lập tức đi nhà văn hóa Tế Nam. Đến nơi, hắn phát hiện nơi này sau khi hắn rời đi có người đã tới, nhưng trong tuyết không có dấu chân, cho thấy người kia là tới trước khi có tuyết rơi. Tả Đăng Phong cũng chẳng để tâm nhiều, đi vào lục tìm hồ sơ, nhưng tìm mãi mới phát hiện ra mọi tài liệu đều đã không còn.
Tả Đăng Phong tìm được tài liệu thì trời đã vào trưa. Hắn không trở về Lâm Truy, mà tiếp tục ở lại phủ Tế Nam. Lão Vương và cháu gái mua ít đồ dùng hàng ngày cho hắn. Nhưng sau đó, hắn phát hiện khắp mọi nẻo đường Tế Nam đều có dán hình hắn và Thập Tam. Dưới bức họa là lệnh treo giải thưởng. Cáo thị viết rằng hắn phạm tội"Cưỡng gian rồi giết chết các bé gái và phản loạn đế quốc", nếu có ai phát hiện được hắn báo cho đội hiến binh sẽ được lĩnh thưởng một trăm đồng đại dương. Bên dưới cáo thị còn viết đậm một dòng ghi chú "Người này cực kỳ nguy hiểm. Không được cố gắng bắt.”.
Tả Đăng Phong lập tức cùng Thập Tam lặng lẽ rời khỏi phủ Tế Nam. Người Nhật ra bố cáo như vậy cho thấy họ đang muốn tìm hắn. Tội ác ghi trên bố cáo chính là để ép hắn phải lộ diện. Tuy Tả Đăng Phong bực mình vì người Nhật bảo hắn chà đạp con nít, lại chụp vào hắn cái mũ hán gian nhưng hắn quyết không lộ diện. Người Nhật có mưu đồ gì hắn còn chưa biết, không đoán được động cơ của họ, hắn tuyệt không xuất hiện, cứ để chúng bị kìm nén tới chết đi.
Rời khỏi phủ Tế Nam, Tả Đăng Phong trở về chỗ lão Vương. Hắn nằm trên ngường suy nghĩ, tay vuốt ve Thập Tam. Thực không biết vì người Nhật muốn tìm hắn. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có hai khả năng. Một là muốn giao dịch với hắn. Trong tay hắn có một viên nội đan dương tính. Viên nội đan này đối với hắn là rác rưởi, nhưng đối với người Nhật lại là một vật vô cùng quan trọng, nếu thiếu một viên, dù họ có tìm đủ năm viên còn lại cũng không dùng được. Khả năng thứ hai là muốn vây công hắn. Khả năng này cũng rất lớn. Người Nhật hận hắn đến nghiến răng vì đã giết chết một ninja của họ, đã sớm muốn giết hắn thì mới yên tâm. Nếu chín Ninja còn lại đồng thời ra tay vây công hắn, đương nhiên hắn sẽ không chống nổi, chỉ còn cách bỏ chạy mà thôi.
Nhưng dù là khả năng nào, thì bố cáo kia cũng cho thấy người Nhật muốn xuống tay với hắn.
Tả Đăng Phong không sợ đánh nhau, nhưng hắn không muốn liều mạng với người Nhật. Chẳng có lý do gì phải liều mạng với họ. Người Nhật tranh tài với hắn chưa hề chiếm được chút tiện nghi nào, còn tổn thất người đã đả thương Ngọc Phất. Những Ninja còn lại chả liên quan gì tới hắn, chẳng cần phải mạo hiểm.
Hắn hiện giờ không còn gì phải lo. Một thân một mình. Người thân đã tan hết. Người Nhật căn bản là không tìm được cách nào ép hắn đi ra, nên Tả Đăng Phong cũng không nóng vội. Cứ để họ đi tìm.
Lão Vương và cháu gái mang ơn Tả Đăng Phong, nên những lúc suy nghĩ, hai người tuyệt không tới quấy rối hắn. Nấu cơm xong, thì để cơm ở đó cho hắn. Lúc hắn và Thập Tam ngủ, hai người sẽ đốt than sưởi giường cho hắn. Họ chỉ có thể làm được đến thế. Tuy họ mang ơn Tả Đăng Phong, nhưng lão Vương không hề có ý gả cháu gái cho hắn, mà hắn cũng không thích cô, dưới mắt hắn, cô không chỉ còn nhỏ tuổi, mà còn thiếu vệ sinh nữa.
Buổi chiều, Tả Đăng Phong đi tới Lâm Thủy. Tới nhà văn hóa của trấn, ở đây cũng có một người trẻ tuổi chịu trách nhiệm trông coi. Nhìn chàng trai nằm trên giường lật sách, Tả Đăng Phong chợt nhớ tới mình năm xưa.
Tả Đăng Phong im lặng đứng nhìn, chờ người trẻ tuổi kia ngủ sẽ trộm chìa khóa của cậu đi tìm huyện Chí. Hắn làm như vậy là vì nhà văn hóa phủ Tế Nam đã từng có người đi qua. Người tới đó chưa chắc là Ninja Nhật. Nhưng nếu đúng là họ, thì có lẽ họ đã đoán ra hắn đang tìm cái gì. Nếu nơi này lại gặp phải phá hoại, có lẽ huyện Chí nơi này cũng sẽ bị lấy mất. Nếu người ở đây thấy hắn, người Nhật có thể liên tưởng đến việc hắn đang làm, vì thói quen xem sách sử và huyện Chí này của hắn, Đằng Khi Anh Tử có biết.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Lỡ không cẩn thận bại lộ hành tung, đám chó điên kia sẽ tới quấy rầy hắn. Không phải sợ, mà là quá phiền phức.
Tả Đăng Phong cầm lấy huyện chí xem suốt đêm. Trong huyện Chí không chỉ ghi chép những chuyện ly kỳ cổ quái, mà còn ghi lại tên những người thi đỗ cử nhân, tên các vị thanh quan điều tra những án oan. Mãi đến giờ Thìn ngày hôm sau, Tả Đăng Phong cũng không tìm được giá trị manh mối nào, quyển huyện Chí đã lật xem hơn nửa.
Ngay khi Tả Đăng Phong muốn tạm nghỉ, một hàng chữ nhỏ lọt vào mắt hắn. "Ung Chính năm năm, một tử Lưu Thắng ngẫu một hoàng vũ, dài một thước ba tấc, vĩ ba tấc bốn phần, dân làng không nhận được, đều kỳ..."