Nghỉ ngơi xong, mọi người tiếp tục đào móc, tổng cộng có mười một người, đại hán vạm vỡ đầu lĩnh tên là Lưu Quý Lâm.
Đến trưa, bên dưới hố vang lên một tiếng kêu kinh ngạc, "Có bùn đỏ."
Những dân quê này không phải tặc trộm mộ chuyên nghiệp, bùn đỏ của họ chính là chu sa.
"Không cần sợ, có Tả chân nhân ở đây, cương thi ngàn năm không có làm gì được chúng ta." Chu Hùng lớn tiếng thét to, một người là thiếu thông minh thật hay là giả rất dễ nhận ra, câu này nếu đổi lại Mã Anh, nhất định sẽ là "Cương thi ngàn năm không làm gì được các người.".
" Tả chân nhân thanh danh vang dội, pháp nhãn như đuốc, xin đừng để ý." Mã Anh nịnh nọt, Tả Đăng Phong đã từng tiên đoán phía dưới sẽ có chu sa, bây giờ chu sa thật sự xuất hiện, mọi người phục hắn sát đất, nên càng tin trong mộ thật sự có cương thi.
Tả Đăng Phong đi tới hố cúi người nhìn xuống, thấy hố đã đào sâu bốn trượng, phía dưới chu sa dày đặc. Vì đã quá lâu, chu sa đặc màu đỏ sậm, chu sa có tính sát trùng, nhưng rất đắt, thời cổ đại thường chỉ có mộ của quan lại quyền quý mộ mới dùng, lượng chu sa lăng mộ này dùng đã vượt quá số lượng cần để sát trùng, rõ ràng mục đích chính là phòng ngừa con chim độc phá hoại.
"Tiếp tục đào đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đào thêm một trượng sẽ thấy đầu mối. Nếu một trượng chưa thấy, thì phải là ba trượng. Đúng rồi, các người có từng thăm dò thử cổ mộ cách mặt đất bao nhiêu không?" Tả Đăng Phong hỏi. Cổ Nhân luôn tôn trọng số năm và chín, năm là con số vĩnh hằng, chín là con số của Chí Tôn, nếu chôn sâu năm trượng, Khương Tử Nha chính là chọn làm vĩnh hằng, nếu chôn sâu bảy trượng, vậy ông tôi đã chọn dùng đúng quy cách chư hầu Vương của thời Thương Chu, ông tôi sẽ không chọn con số chín, vì ông tôi không có tâm soán ngôi, nên sẽ không vượt quá lễ nghi.
"Có thăm dò, cũng giống của ngài, những nơi khác cách mặt đất bảy trượng, còn mộ này là năm trượng." Lưu Quý Lâm trả lời.
"Cổ mộ này có hình gì, diện tích lớn đến bao nhiêu?"
"Theo hướng nam bắc, có hình sợi, dài chừng một trăm đến bước, đầu này là hướng bắc." Lưu Quý Lâm múa may mô tả.
"Các người đào sai rồi, nơi này là mái vòm, lẽ ra phải đào từ mặt nam." Tả Đăng Phong lắc đầu, tặc trộm mộ thường đào thẳng vào trong mộ chính, nhưng mộ này khác với những mộ khác, trên mái vòm chắc chắn sẽ có trở ngại.
"Nếu đào mặt nam, người trong thôn sẽ nhìn thấy, hay chúng tôi cứ đào tiếp từ chỗ này, đừng đào lại nữa, có được không?" Lưu Quý Lâm không cam lòng.
"Cũng được." Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ, gật đầu.
Lưu Quý Lâm đi tới bên hố, to tiếng kêu mọi người tăng tốc.
Tầng chu sa dày hai mươi mấy cm, dời hết lớp chu sa, bên dưới là đất nện. Thời Thương Chu, mồ mả không được dùng gạo nếp làm kiên cố như hậu thế, dùng xà beng cứng là bửa ra được. Một giờ sau, dưới hố vang lên một tiếng kêu kinh hãi: "Mau đưa chúng tôi lên với! "
Tả Đăng Phong vọt xuống hố. Hố sâu năm trượng, hai người phụ trách đào đất đều dựa vào vách hố. Ngay giữa hố có một chỗ hổng khoảng hai thước, hắn rơi ngay vào chỗ hổng đó.
"Đừng kêu nữa, không thôi rớt xuống dưới đó! " Tả Đăng Phong phẩy tay cản hai người kia. Chỗ hổng này chắc chắn là mái vòm của mộ thất, nhưng mái vòm này không phải được xây bằng gạch đá, mà là một lớp màn chắn linh khí vô hình. Lớp màn chắn này chẳng những dư sức bảo vệ mộ thất, mà còn che giấu hoàn cảnh cảnh tượng bên trong mộ thất, nhìn xuống chỉ thấy một màu đen kịt.
Tả Đăng Phong vận khí, đánh một chưởng xuống dưới, đòn công kích như va phải tường đồng vách sách, lớp chắn linh khí không chút suy suyển, mà chấn động do sóng khí của linh khí phát ra làm hai người ở dưới càng thêm kinh hoảng.
"Đi lên trước." Tả Đăng Phong mỗi tay nắm lấy một người, nhún người vọt lên.
"Tả chân nhân, tình hình dưới đó thế nào?" Mã Anh và Chu Hùng hỏi.
"Mái vòm có lớp chắn linh khí bảo vệ." Tả Đăng Phong thả hai nông phu mặt tái mét ra, xách theo hai người vọt cao năm trượng, chiêu thức ấy làm ai nấy đều kinh hãi.
"Ngài là đệ nhất cao thủ, lớp chắn đó làm sao ngăn cản được ngài." Mã Anh tiếp tục vuốt mông ngựa.
"Màng linh khí đó không phải linh khí của người tu hành, mà là do trận pháp tạo ra." Tả Đăng Phong cau mày đáp gọn.
"Tả chân nhân, ngài định thế nào?"
"Hai người các người đi ra ngoài một chuyến, cách nơi này hơn mười dặm về hướng đông bắc có một ngọn núi lớn, hơn mười dặm hướng chính tây cũng có một ngọn, các người đi xem xem thú rừng trong hai núi ấy có dị động nào không." Tả Đăng Phong ra lệnh, hắn vận linh khí oanh kích màn chắn, màn chắn không hề lún xuống vì sức nặng lực đạo của hắn, mà cứng rắn hứng lấy, cho thấy Khương Tử Nha lúc thiết kế lớp màn chắn này đã lấy một ngọn núi cao là trận nhãn, lực đạo hắn tạo ra đều bị ngọn núi đó hứng lấy, tuy lực đạo hắn tạo ra rất mạnh mẽ, nhưng không đủ làm con người cảm giác được, nhưng động vật nhạy cảm hơn con người, chúng sẽ cho rằng đây là điềm báo động đất, do bản năng sẽ lập tức rời khỏi khu vực này.
"Rõ." Hai người hô to, xoay người đi ngay. Có Tả Đăng Phong ở đây, họ cũng chỉ có khả năng làm người chạy việc.
Tả Đăng Phong tính toán thời gian hai người đến được ngọn núi, rồi lại nhảy xuống hố, tiếp tục dùng linh khí oanh kích màn chắn, liên tiếp hơn mười lần, sau đó nhảy lên, chờ hai người trở về.
Không lâu sau, Chu Hùng trở về trước, "Ngọn núi phía tây cứ như có động đất, thỏ chạy loạn, gà rừng bay loạn, cả rắn rít cũng đều chui ra."
"Quả không ngoài dự đoán của tôi." Tả Đăng Phong vọt ra sân, dẫm chân mượn lực, lướt về hướng tây. Chu Hùng vội chạy theo, kinh hãi nhận ra Tả Đăng Phong lướt nhanh như gió, hắn không tài nào đuổi theo kịp, nhưng con mèo vàng to kia lại theo kịp, nó lăng không lướt đi, nhanh không kém.
Tới gần núi, Tả Đăng Phong hạ xuống. Ngọn núi này xem ra là to nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây, trên mặt tuyết dưới chân núi chỗ nào cũng có dấu chân động vật chạy trốn lưu lại, có cả dấu rắn bò.
"Tả chân nhân, bây giờ làm gì?" Chu Hùng thở hồng hộc chạy tới. Tả Đăng Phong và Thập Tam đều là thể lăng không mà lướt, còn hắn phải chạy bằng chân.
"Biết được mắt trận nhưng không dùng được." Tả Đăng Phong cau mày lắc đầu. Ngọn núi này quá lớn, Khương Tử Nha nhất định đã để trong núi một món đồ ngũ hành. Vật đó không cần lớn, chỉ cần đủ hô ứng với các vật khác trong trận là được, nên rất khó tìm ra. Một tảng đá, một cái cây cũng đều có khả năng là mắt trận, hiện giờ trong núi còn có tuyết lớn, muốn tìm chẳng khác nào mò kim đáy biển. Mò kim đáy biển tốt xấu còn có mục tiêu, trước mắt ngay cả tìm cái gì cũng không biết, làm sao mà tìm?
Tả Đăng Phong quay người trở về. Chu Hùng trợn tròn mắt, thở hồng hộc vừa chạy tới, Tả Đăng Phong lại nói một câu quay trở về, hắn lại tiếp tục chạy.
"Tả chân nhân, bây giờ phải làm gì?" Trở lại nghĩa trang, Mã Anh cũng vừa trở về.
"Hết cách rồi, chỉ còn cách đào vào mộ thôi." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"A!" Lưu Quý Lâm mở to mắt, đám nông dân cũng cúi đầu ủ rũ, đào một cái hang lớn như thế không phải là chuyện dễ dàng.
"Tôi không tìm được mắt trận của trận pháp, huống hồ dù có tìm được, không có dám phá, vì một khi phá hủy mắt trận, màn chắn linh khí sẽ biến mất, không có màn chắn linh khí, mộ thất sẽ sụp đổ trong tích tắc." Tả Đăng Phong lắc đầu. Hắn còn đang nghĩ nếu mộ thất sụp đổ sợ có ảnh hưởng gì tới cơ quan trong mộ hay không. Nếu mộ sụp mà làm hư hết cơ quan thì cũng đáng, chỉ sợ mộ sụp nhưng lại mang tới hậu quả nghiêm trọng không thể bù đắp được, hắn không dám mạo hiểm như vậy.
Tả Đăng Phong nói xong, tất cả mọi người trợn tròn mắt, họ căn bản không nghĩ toà lăng mộ này lại khó khăn như vậy, bao nhiêu ngôi mộ trước giờ chỉ cần đào ra là lấy được đồ mang đi, lần này không chỉ phiêu lưu lớn, mà còn cực kỳ khó khăn.
"Toà lăng mộ này hẳn là của chư hầu Vương hàng đầu, đồ chôn bên trong chồng chất như núi, cơ quan chống trộm đương nhiên cực kỳ phức tạp." Tả Đăng Phong khéo léo khích động mọi người, không thể để họ rút lui, họ là cu li miễn phí.
"Còn chờ cái gì, chia ra mấy người đi ra ngoài đào, làm xong vụ này, cả đời không cần phải lo nữa." Lưu Quý Lâm kêu to. Lời của Tả Đăng Phong thực có tác dụng, làm Lưu Quý Lâm chỉ nghĩ tới núi vật báu được chôn trong mộ, cũng nghĩ đồ vật quá nhiều, Tả Đăng Phong chắc chắn sẽ không lấy đi, phần còn lại cũng đủ cho họ hưởng thụ cả đời.
"Đừng có gấp." Tả Đăng Phong đưa tayra cản.
"Tả chân nhân, sao vậy?" Mã Anh khó hiểu.
"Không có gì, chờ sư đệ của ông trở về đã, mọi người nghỉ một lúc đi." Tả Đăng Phong xua tay, thực ra là hắn muốn bố trí một trận pháp có thể ẩn giấu hành tung của mọi người ở bên ngoài, để lúc mọi người đào móc không bị ai nhìn thấy, nhưng rồi hắn đổi ý, không thể làm như vậy, những người này vốn rất sợ hắn, nếu thấy hắn bày trận sẽ làm họ lo lắng, sợ hắn sẽ không để cho họ sống sót.
Sau nửa nén hương, Chu Hùng đầu đầy mồ hôi trở về.
"Tôi còn chút việc muốn làm, không thể ở đây lâu." Tả Đăng Phong nhìn mọi người, hắn muốn lùi một bước để tiến hai bước.
"Tả chân nhân, ngài phải đi?" Mã Anh cực kỳ ủ rũ, hắn tưởng Tả Đăng Phong đánh trống lui quân.
" Tả Đăng Phong tôi làm việc không bao giờ bỏ dở nửa chừng, tôi càng không tin lại không phá được một cái cổ mộ." Tả Đăng Phong thấy thời cơ chín muồi, chuyển đề tài, "Nhưng tôi thật sự không thể ở lâu, nếu không như vầy đi, Lưu Quý Lâm, anh gọi hết tất cả những người theo nghề này đến đây, suốt đêm nay đào ra lối thông vào cổ mộ, chuyện này cho anh quản lý, khi cần cứ phân công việc cho họ."
"Vâng, tuân lệnh Tả chân nhân, tôi lập tức đi làm ngay." Lưu Quý Lâm vui mừng, hắn sợ Tả Đăng Phong muốn chết, nên ở chung càng nhiều người càng an toàn.
"Hai sư huynh đệ các người cũng nghỉ ngơi một chút, đến lúc cần tôi sẽ gọi, nếu nguy hiểm để tôi đến đối phó, còn là cương thi bình thường thì các người xử lý." Tả Đăng Phong nói với Mã Anh và Chu Hùng.
"Ngài yên tâm, pháp thuật Chính Nhất đem xử lý cương thi thì không thành vấn đề." Mã Anh cười gật đầu. Từ lúc Tả Đăng Phong xuất hiện họ luôn bị chìm nghỉm, bây giờ rốt cục cũng đã có cơ hội ló cái mặt ra.
"Mọi người phân chia nhau làm việc, chú ý giữ bí mật, trừ XXX những người và nghề này, không được cho bất kỳ ai khác biết, lỡ họ đi báo quan lại thêm phiền." Tả Đăng Phong dặn.
Mọi người liên tục dạ ran, vẻ mặt ai cũng vui mừng.
"Tôi đi ra ngoài làm chút chuyện, đến đêm sẽ quay lại." Tả Đăng Phong để cái rương rỗng xuống, ra hiệu Thập Tam trông coi, hắn muốn cho mọi người thấy là hắn sẽ quay lại, cũng là để cho Thập Tam rời xa nguy hiểm, vì hắn muốn đi đến chỗ đội hiến binh ở phủ Tế Nam để cản đám ninja, không thể để cho họ xuôi nam.
Dặn dò xong, mọi người tự tản đi làm việc của mình, Tả Đăng Phong rời khỏi nghĩa trang, đi Tế Nam...