"Chị có biết chúng ta đi đâu không? " Tả Đăng Phong hỏi một đằng trả lời một nẻo, người phụ nữ này ăn mặc quá ít, tuy nơi này là mùa hè, nhưng tới Bắc cực nhiệt độ sẽ rất lạnh.
"Bắc cực." Người phụ nữ hứng thú quan sát Tả Đăng Phong, ánh mắt rất sỗ sàng.
"Nếu trong ba lô của chị không có quần áo, khoang sau có quần áo ấm, chị có thể lấy một bộ mà mặc." Tả Đăng Phong nhắm mắt.
“Tôi thật sự thấy cậu rất quen mắt, nhưng không nhớ ra được đã thấy cậu ở đâu." Người phụ nữ vẫn chưa bỏ cuộc.
Mấy người lính khác đều cười trộm.
Tả Đăng Phong khẽ cau mày, mặc kệ người kia, hắn bị đóng băng chín mươi năm, không thể có quen biết với ai cả.
“Tôi thật sự đã nhìn thấy hình của cậu đâu đó, con mèo này cũng đã từng nhìn thấy." người phụ nữ tiếp tục nói.
"Chị họ gì?" Tả Đăng Phong mở mắt ra.
"Cổ, tôi là Cổ Trân." Người phụ nữ sang sảng trả lời.
"Cô ấy là Cổ Trân, tới giờ vẫn chưa kết hôn." Một người phụ nữ khác lên tiếng trêu ghẹo.
"Cổ Chính Xuân là gì của chị? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Sao cậu lại biết ông nội tôi? tôi nhớ ra rồi, hồi tôi còn bé đã từng nhìn thấy hình của cậu ở nhà bà nội tôi." Cổ Trân rốt cục nhớ ra.
"Bà nội chị là Kỷ Toa? " Tả Đăng Phong nhíu mày, từ lúc không còn làm văn hóa hắn chỉ chụp hình có một lần, là bị Kỷ Toa ép buộc.
"Đúng, làm sao cậu biết? Bao nhiêu năm rồi, sao dung mạo của cậu không thay đổi gì vậy?" Cổ Trân trợn to hai mắt.
"Mắt của chị rất giống mắt bà nội." Tả Đăng Phong cười khẽ, lắc đầu, chín mươi năm là cả một thế hệ mới ra đời, nhưng đối với hắn chỉ là một cái chớp mắt. Hắn nhớ lại hồi đó gặp Kỷ Toa, Kỷ Toa đã lừa hắn, hắn cũng trêu đùa cô, Kỷ Toa dụ dỗ hắn, hắn đóng băng bồn tắm của cô, bao nhiêu chuyện cũ, đủ mùi vị lẫn lộn.
"Tả chân nhân tu vi tinh thâm, trẻ mãi không già." đạo nhân trung niên nhân cơ hội nịnh nọt.
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Cổ Trân hỏi. Hiện giờ mỗi khu vực an toàn đều có người tu hành che chở, những người tu hành đó ai nhìn cũng trẻ.
“Tôi cùng thời với bà nội chị, chị gọi tôi là cậu em là không đúng." Tả Đăng Phong cười khổ, nói ba mươi tuổi không đúng, nói hơn một trăm tuổi cũng không đúng, câu hỏi này không thể nào trả lời được.
"Bà nội chị sống được bao nhiêu tuổi? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Chị nhớ được vậy là giỏi lắm, còn ông nội chị? " Tả Đăng Phong gật đầu, người xưa đẻ rất nhiều con, Cổ Trân chắc là con của con gái nhỏ của Kỷ Toa.
"Không tới sáu mươi, thời cải cách văn hóa bị xử thắt cổ." nét mặt Cổ Trân không hề đau thương, vì cô chưa từng gặp được ông nội.
Tả Đăng Phong gật đầu, Kỷ Toa và Cổ Chính Xuân đều là đặc vụ quân thống thời kháng Nhật, Quốc Dân đảng thất bại, họ đương nhiên p hải bị người đang nắm quyền bắt giữ và phán quyết.
"Kể chuyện bà nội chị cho tôi nghe." Tả Đăng Phong móc bình rượu, uống một hớp, hắn với Kỷ Toa và Cổ Chính Xuân cũng coi như là cố nhân, rất muốn biết chuyện của họ.
Tính cách Cổ Trân mạnh mẽ giống hệt Diệp Phi Hồng, nhưng cô thông minh hơn Diệp Phi Hồng, nói chuyện rất có lớp lang, qua cách ăn nói cho thấy cô rất có giáo dục, nhưng cô lại chẳng biết gì nhiều về chuyện của Cổ Chính Xuân và Kỷ Toa, vì lúc Kỷ Toa chết cô còn rất nhỏ, chỉ được nghe người lớn kể lại mà thôi. Một là bà nội mới là chủ gia đình, ông nội rất sợ bà nội, hai là lúc cải cách văn hóa có người tố cáo mật, ông nội đã ôm hết tội của bà nội lên người mình, để bà nội được thoát tội.
"Tả chân nhân, ông bà nội tôi hồi còn trẻ là người như thế nào?" Cổ Trân rốt cục cũng dùng Tả chân nhân để xưng hô với Tả Đăng Phong.
"Họ đều là người tốt." Tả Đăng Phong trả lời, thật ra người ta là tốt hay xấu rất khó mà nói cho đúng, Kỷ Toa và Cổ Chính Xuân năm đó đã từng góp sức kháng Nhật, nhưng cũng từng ra tay với Bát Lộ quân, có công cũng có tội, hắn đánh giá họ là người tốt vì hai người năm đó luôn đối tốt với hắn.
"Có máy bay, là của Nhật." Vạn Tiểu Đường đột nhiên hô to.
Tả Đăng Phong vọt tới buồng lái, trước mặt tầng mây không dày, hắn nhìn thấy một chiếc máy bay Nhật đang bay tầng cao hơn họ, bay rất nhanh về hướng đông.
"Đó là máy bay gì?" Tả Đăng Phong hỏi, máy bay kia rất nhỏ, hai bên cabin đều không có cửa sổ.
"Bay nhanh như vậy, là máy bay do thám quân dụng không người lái." Vạn Tiểu Đường đáp.
"Không phải bảo người Nhật chết hết rồi sao?" Tả Đăng Phong nhướng mày.
"Chắc vẫn còn tàn dư." Vạn Tiểu Đường quay lại, máy bay có chế độ lái tự động, không cần lúc nào cũng phải điều khiển.
Tả Đăng Phong khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại. Chuyện hắn đang làm chẳng liên quan gì tới người Nhật, chỉ cần người Nhật không tới quấy rối, hắn cũng chẳng chọc tới họ làm gì.
"Tả chân nhân là chỉ huy nhiệm vụ lần này, mọi người đều phải nghe lệnh của ngài ấy." Đại Đầu đứng trong buồng lái nói với mọi người.
Mọi người đều đáp ‘rõ’, vì họ đều là quân nhân, chỉ có “Bọ Rầy” đáp được, vì ông ta là đạo sĩ.
“Tôi sẽ tận lực đưa mọi người trở về." Tả Đăng Phong điềm tĩnh nhìn mọi người.
"Chúng tôi muốn tìm một khối thiên thạch, nó to cỡ nào thì không biết, chỉ biết nó có màu đen." Đại Đầu nói với mọi người.
"Đá màu đen chỗ nào chẳng có, làm sao biết được cái nào là cái chúng tôi phải tìm?" một người hỏi.
"Chúng tôi có máy tham trắc, đến cách khối thiên thạch năm km sẽ báo, càng tới gần, âm thanh báo càng nhanh." Đại Đầu đáp.
"Thiên thạch đó lớn cỡ nào?" Cổ Trân hỏi.
"Không biết, nhưng chắc chắn không nhỏ lắm, cũng may chúng ta không cần phải mang hết về, chỉ cần một cục to bằng nắm tay là được." Đại Đầu liếc nhìn tư liệu trong tay.
"Lỡ máy tham trắc hỏng, làm sao tìm được mục tiêu?" Một người khác hỏi.
"Thiên thạch khi rớt xuống sẽ ma sát với tầng khí quyển, nên bị cháy, vết tích bị cháy rất dễ nhận ra." Đại Đầu lật tư liệu.
"Khối vẫn thạch này có khả năng làm cho cây cối quanh nó phát triển cực nhanh, nên nếu một khu vực nào đó có cây cối tồn tại, thì mục tiêu chắc chắn là gần đó." Tả Đăng Phong bổ sung.
"Tả chân nhân nói rất chính xác." Đại Đầu phụ họa.
"Kẻ địch của chúng ta là ai?" Cổ Trân nhằn nhằn cục kẹo cao su.
"Không biết, vì Bắc cực có từ trường làm nhiễu loạn, vệ tinh không xác định được vị trí chính xác của mục tiêu, máy quan trắc cũng không biết, nên những ai công kích chúng ta đều là kẻ địch." Đại Đầu nói cũng như không.
"Hiện giờ có ba chỗ có khả năng có mục tiêu, ba chỗ đó cách nhau bao xa?" Tả Đăng Phong uống một ngụm rượu.
"Chúng nằm theo hình tam giác, đại thể khoảng 500 dặm." Đại Đầu rút một tư liệu cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cầm xem, thấy đó là một tờ sơ đồ, vẽ hai hòn đảo to tương đương nhau, tổng phạm vi hơn một trăm dặm, một cái hướng chính bắc, một cái hướng đông nam, chỗ đánh dấu thứ ba nằm dưới nước, hướng tây nam, kích thước không biết.
Cổ Trân đi tới cạnh hắn cùng xem, Tả Đăng Phong giật mình, quay sang nhìn cô, thoáng nhìn thấy nửa ngực của cô lộ ra do áo lót mặc khá thấp, hắn cau mày, Cổ Trân cười hài hước, rõ ràng là cố ý.
"Thật chẳng khác gì bà nội cô." Tả Đăng Phong đưa bản đồ cho Cổ Trân, quay sang đi.
"Có mang theo mấy tờ báo cáo phân tích khúc gỗ hay không?" Tả Đăng Phong hỏi Đại Đầu.
"Có." Đại Đầu nhanh chóng lấy ra mấy tờ báo cáo, cho Tả Đăng Phong.
Lần trước Tả Đăng Phong xem hàm lượng phân tích, lần này hắn ngắm nghía hình dáng của khối gỗ. Khối gỗ này dài hơn ba thước, rộng chừng một thước hai tấc, dày khoảng mười cen-ti-mét, căn cứ thể tích và trọng lượngmà tính thì khối gỗ này vừa cứng lại vừa nhẹ, tốt hơn hẳn so với gỗ thông đỏ.
"Có dữ liệu về hai hòn đảo kia không?" Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn Đại Đầu.
"Không có, chưa từng có ai tới hai hòn đảo đó cũng như bãi san hô ngầm, vì bị nhiễu từ trường, vệ tinh cũng không được hình ảnh cụ thể, chỉ biết đó không có người ở, người Eskimo không sống khu đó." Đại Đầu lắc đầu, Tả Đăng Phong là chỉ huy chuyến này, Đại Đầu rõ ràng là người giám sát, thời cổ đại người giám sát không phải là để phải giám thị tướng quân, mà nhiệm vụ chính là làm việc vặt và khắc phục hậu quả.
"Thổ dân không sống đó thì sống đâu? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Người Eskimo chủ yếu sinh sống gần vòng cực Bắc, chỗ chúng ta tới là gần cực điểm cách khu họ sống cả ngàn dặm, họ không sống được trong khu vực đó." Đại Đầu lắc đầu.
"Họ sống đó bao lâu rồi? " Tả Đăng Phong lại hỏi, sách vở có liên quan tới Bắc cực và nam cực thời Dân quốc rất hiếm, hắn chỉ biết Bắc cực có người thổ dân ở, hơn nữa chẳng biết gì thêm.
"Họ là người Trung quốc nhiều năm trước chuyển tới đó ở, nhưng từ năm nào thì không biết." Đại Đầu lập tức trả lời.
"Lúc đó đi tới bao nhiêu người, đi Bắc cực để làm gì?" Tả Đăng Phong hỏi tới.
Lần này Đại Đầu á khẩu không trả lời được, mấy chuyện này nhà khoa học còn không biết, hắn làm sao biết.
"Tả chân nhân, ngài hỏi chuyện này để làm gì?" Đại Đầu hỏi ngược lại.
"Khúc gỗ này trước khi bị biến dị chắc chắn phải trên một con thuyền, nếu thổ dân không đi qua hai hòn đảo kia, thì có nghĩa trên hai hòn đảo đó lúc trước có người sinh sống." Tả Đăng Phong thấy Cổ Trân đứng nhìn mình, thì đưa luôn tờ báo cáo về khúc gỗ cho cô.
"Không thể nào, đó lạnh tới sáu mươi, bảy mươi độ dưới 0, con người không thể nào được, cả cây cối cũng còn không sống nổi." Đại Đầu không đồng ý, lắc đầu.
"Khúc cây này có thể to tới như vậy, làm sao cây cối khác không sống được? mà cho dù họ không trồng trọt được, thì cũng có thể đánh cá, săn bắt mà sống , còn nếu trời quá lạnh, họ có thể dưới đất." Tả Đăng Phong nghiêm nghị lắc đầu.
"Ý của ngài là?" Đại Đầu nhíu mày.
"Ý của tôi là chỗ chúng tôi sắp đi có nền văn minh viễn cổ tồn tại . . ."