Cao thủ so đấu, tốc độ cực nhanh, Tả Đăng Phong căn bản không ngờ Ngọc Phật ra tay thật, nên bây giờ muốn ra tay cứu viện cũng không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn tay phải Minh Thanh đánh trúng ngực Ngọc Phật. Cùng lúc đó, phất trần trong tay Ngọc Phật quét trúng mặt Minh Thanh, hai tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên, cả hai cùng lùi lại.
Ngọc Phật vội thối lui bảy bước mới đứng vững, mặt tái nhợt, đạo bào trước ngực lủng một thủ ấn hình bàn tay, quần áo màu vàng bên trong lộ ra. Tả Đăng Phong lúc này mới hiểu tại sao lúc nãy cô phải lướt ngang ba tấc, thì ra không phải là cô sợ.
Hòa thượng Minh Thanh lùi lại chín bước, hắn không ngờ Ngọc Phật không rút tay về để bảo vệ bản thân, bị sợi tơ trên phất trần quét trúng, mặt lấm tấm máu. Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn kỹ, thấy mắt trái hắn đã bị thương, không thể tái chiến.
"Không đem Thiết Hài giao ra, ta quyết không bỏ qua!" Ngọc Phật móc ra rất nhiều lá bùa màu vàng và một ít xương nhỏ mà Tả Đăng Phong không biết tên. Cô bị trúng một chưởng của Minh Thanh, tuy phần lớn lực đạo đã được những vật phòng thân trên người triệt tiêu, nhưng sắc mặt tái nhợt chứng tỏ linh khí của cô đã bị hao tổn.
"A Di Đà Phật, kim giáp hộ thân của phái Thần Châu quả thực danh bất hư truyền, lại đỡ được Đại lực kim cương thủ của Thiếu Lâm tự ta, sai lầm của Minh Tịnh sư đệ đã được Minh Thanh thay sư đệ hoàn lại, nếu nữ thí chủ vẫn cứ dây dưa, chính là bức lão nạp phá giới." Minh Không chậm rãi nói. Minh Thanh là do hắn phái ra đánh, bây giờ mù một con mắt, Minh Không đương nhiên cực kỳ tức giận, nếu không phải tính hắn nhẫn nhịn vô cùng tốt, chắc đã sớm xông lên động thủ rồi.
"Ngọc Chân Nhân, Thiếu Lâm tự ra đây là vì tôi, để tôi tới đánh lão hòa thượng này cho." Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phật. Hắn không thể để cho Ngọc Phật xuất thủ nữa, nếu không cô sẽ bị trọng thương. Có một số người khoái giả heo ăn cọp, đợi đến phút cuối mới ra tay, Tả Đăng Phong không phải loại người này, hắn cũng không thích làm ra vẻ, nhưng bảo đảm an toàn cho Ngọc Phật là nhiệm vụ chính của hắn. Hơn nữa, hắn sở dĩ muốn đem trách nhiệm ôm hết lên người mình là vì hắn biết Ngọc Phật có tính cao ngạo, nếu hắn nói ‘Để tôi giúp người", Ngọc Phật nhất định sẽ không tiếp nhận.
"Đừng có tự tìm chết, chạy cho xa chút đi! " Ngọc Phật bị thương, tâm tình cực xấu, thấy Tả Đăng Phong nói vậy lập tức bực mình, vung tay phóng linh khí cố đẩy hắn đi.
Đẩy không có kết quả, Ngọc Phật nhíu mày nhìn Tả Đăng Phong.
"Gần đây tôi tu hành khắc khổ, tiến bộ không ít, để tôi lên trước, nếu tôi thua thì người lên." Tả Đăng Phong nói. Hắn phải nói sao cho giống thật nhất, vì bây giờ Ngọc Phật đã giận lắm rồi, cô kiểm tra tu vi của Tả Đăng Phong, cảm giác Tả Đăng Phong trước giờ vẫn luôn lừa gạt cô.
Vẻ tức giận của Ngọc Phật chuyển thành nghi hoặc. Lần trước gặp mặt, Tả Đăng Phong chỉ là một vô danh tiểu tốt, thời gian qua chưa lâu tu vi của hắn lại đột nhiên tăng mạnh, Ngọc Phật nghĩ mãi thấy không hợp tình hợp lý chút nào. Nhưng nghe câu nói vừa rồi của Tả Đăng Phong, cô lại không giận hắn nữa, vì cô cảm giác bản thân Tả Đăng Phong chắc cũng không biết tại sao tu vi của hắn lại tăng trưởng khủng bố như thế.
"Đại sư, xin thỉnh cao chiêu." Tả Đăng Phong không đợi Ngọc Phật lên tiếng, bước thẳng vào trong khu vực chiến đấu. May là hắn không đợi đến thời khắc mấu chốt mới ra tay, nếu không chẳng những Ngọc Phật không cảm kích, mà còn có thể cho là mình bị chơi xỏ.
"Không được, mau trở lại." Ngọc Phật vội cản.
"Tin tôi đi, gần đây tôi tiến bộ không ít đâu." Tả Đăng Phong vừa nói vừa phóng ra một tia linh khí chém vào tảng đá bên phải cửa chùa. Tảng đá kia cách hắn khoảng mười bước, nặng khoảng tám trăm cân, Tả Đăng Phong làm vậy chỉ để chứng minh tu vi với Ngọc Phật, chứ chưa phải là toàn bộ thực lực của hắn.
"Minh Ngộ sư đệ, làm phiền." Minh Không thấy thế mặt lộ vẻ ngưng trọng, hắn hiểu ngay tu vi của Tả Đăng Phong không thấp, nhưng hắn cũng không ra tay, mà phái thủ tọa của La Hán đường. Minh Thanh một mắt bị mù, đã được đệ tử trong đường dìu vào trong chùa chữa thương.
Minh Ngộ chậm rãi đi ra, chắp tay trước ngực hành lễ với Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong ôm quyền đáp lễ, hắn tuy tập đạo pháp nhưng không phải là đạo sĩ, nên dùng lễ của quân nhân.
"Cẩn thận." Ngọc Phật thấy người ra là Minh Ngộ có thực lực không cao, nên cũng không kiên trì cản Tả Đăng Phong nữa. Cũng may là Tả Đăng Phong đã xử trí thoả đáng, nếu không bây giờ Ngọc Phật đã hận hắn thấu xương, không để cho hắn có cơ hội ra tay.
"A Di Đà Phật, thí chủ, mời." Minh Ngộ tuy tu vi khá thấp, nhưng tuổi không nhỏ, nên mời Tả Đăng Phong xuất chiêu trước.
"Đợi chút, cứ đánh thế này không phải là biện pháp. Nếu tôi thắng, Thiếu Lâm tự vui lòng tìm Minh Tịnh trở về. Ông ấy đang giữ con khỉ của Ngọc Chân Nhân hầu tử, nếu tìm muộn sợ rằng không còn." Tả Đăng Phong không ra tay ngay, mà nói với Minh Không.
"Nếu thí chủ thua, đạo trưởng đồng ý rời đi hay không?" Minh Không quay sang nhìn Ngọc Phật.
"Không giao Minh Tịnh ra, đừng có hòng tôi đi. " Ngọc Phật hừ một tiếng. Cô đẩy Tả Đăng Phong chỉ dùng có ba thành linh khí, mà Tả Đăng Phong di động đá xanh cũng không chứng tỏ tất cả thực lực, nên Ngọc Phật không tin hắn.
"Ngọc Chân Nhân, đồng ý đi, tôi thắng chắc mà." Tả Đăng Phong vội giục Ngọc Phật. Đây là một cơ hội rất tốt, chỉ cần Ngọc Phật đáp ứng, Tả Đăng Phong đánh thắng Minh Ngộ, đến lúc đó Thiếu Lâm tự lập tức phải lo đi tìm mang Thiết Hài Minh Tịnh về.
Ngọc Phật quay sang nhìn hắn, nhíu mày do dự, rồi lắc đầu.
"Mời!" Minh Ngộ thúc giục. Lời nói của Tả Đăng Phong khiến hắn rất bất mãn. Trong Thiếu Lâm tự, tu vi của hắn suýt soát với hai vị sư huynh và vị sư đệ điên kia, địa vị cũng cao, thế mà Tả Đăng Phong lại dám nói nhất định đánh bại hắn.
"Mời!" Tả Đăng Phong ôm quyền thi lễ, xong nhún chân vọt tới, kích thẳng vào ngực Minh Ngộ. Ngọc Phật không tin hắn làm Tả Đăng Phong bực bội trong lòng, đã lãng phí một cơ hội tốt, nên hắn quyết định làm hết sức, cố gắng chỉ một kích khắc chế địch.
Thường luận võ đấu pháp, chiêu đầu chỉ để thử đối phương, chẳng mấy ai vừa ra tay đã xuất thủ độc địa, Tả Đăng Phong chẳng buồn để tâm mấy nguyên tắc ấy, đề khí vung quyền, một kích toàn lực.
Trong tích tắc khi hắn vọt tới, Minh Không đã biết ngay hôm nay chẳng những hại lão Nhị, mà lão Tam cũng phải xui xẻo, còn Ngọc Phật lại thấy hối hận vì đã không tin tưởng Tả Đăng Phong. Bậc hành gia vừa ra tay là biết ngay kết quả, tốc độ Tả Đăng Phong vọt tới còn nhanh hơn cả cô, chứng tỏ hắn có tu vi còn cao hơn cô nữa.
Minh Ngộ mắt thấy Tả Đăng Phong như tên rời cung vọt tới, lập tức rùn người đưa tay lên bảo vệ. Lộ tuyến công kích của Tả Đăng Phong rất rõ rệt, thẳng vào giữa ngực, đây là một vị trí dễ thủ khó công, nên Minh Ngộ cũng không quá lo lắng. Còn Tả Đăng Phong cũng không vì Minh Ngộ phòng thủ hoàn chỉnh mà đổi vị trí công kích, tiếp tục vung quyền đánh thẳng vào ngực Minh Ngộ.
Linh khí chạm nhau, thực lực hiện rõ. Minh Ngộ tuy dùng hai tay chặn hai quyền của Tả Đăng Phong, nhưng vẫn bị linh khí quá mạnh đẩy lùi. Tả Đăng Phong đã sớm đoán ra được kết quả này, ngay khi quyền chưởng chạm vào nhau là lập tức đạp mạnh chân phải đẩy lùi Minh Ngộ, rồi tăng tốc vọt tới, đuổi theo Minh Ngộ, vung quyền. Lần này Minh Ngộ không kịp đỡ, bị đánh bay ngược ra sau.
Minh Không phản ứng cực nhanh, cấp tốc lách tới, đánh ra một chiêu lên tường chùa, phá giải linh khí bá đạo của Tả Đăng Phong.
"Không thú vị." Tả Đăng Phong nói. Minh Ngộ miệng phun máu tươi, đương nhiên là đã thua. Lẽ ra theo quy củ giang hồ, Tả Đăng Phong phải nói "Đa tạ đa tạ."
"Ta thắng." Tả Đăng Phong xoay sang nói với Ngọc Phật.
Ngọc Phật thấy hắn quay đầu, mới từ trong kinh ngạc bừng tỉnh, khẽ gật đầu đáp lại hắn. Cô cau mày, trong lòng càng thêm nghi hoặc, bây giờ cô đã biết tu vi của Tả Đăng Phong, điều ấy khiến cô không thể hiểu làm sao Tả Đăng Phong có thể tiến bộ quá nhanh chỉ trong vòng ngắn ngủn có hơn một tháng như vậy.
"A Di Đà Phật, thí chủ võ nghệ tinh sâu, vạn mong chỉ giáo." Minh Không dưa Minh Ngộ cho người khác chiếu cố, xoay người đi về phía Tả Đăng Phong.
"Đại sư, nếu tôi đánh thắng ông, thì ông phải đem con khỉ của Ngọc Chân Nhân trở về." Tả Đăng Phong nói. Hắn không đòi Thiết Hài, mà đòi con khỉ.
"A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối, lão nạp thực không biết rõ Tịnh sư đệ đang ở đâu cả." Minh Không lắc đầu đáp.
"Như vậy đi, nếu trong vòng một chiêu tôi đánh bại ông, vậy trong vòng nửa tháng ông phải tìm được con khỉ của Ngọc Chân Nhân trở về." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi thương lượng. Các tăng nhân đều buột miệng kinh hô. Mười năm trước Thiếu Lâm tự gặp phải nạn binh đao, hiện giờ người có tu vi cao nhất chính là bốn hòa thượng hàng chữ Minh. Bên ngoài nói rằng tu vi của Minh Không không hề thua kém Thiết Hài sư đệ, Tả Đăng Phong lại bảo chỉ trong vòng một chiêu đánh bại, ai nghe cũng nghĩ hắn là kẻ si nói mộng.
"Nếu thí chủ thua thì sao?" Tả Đăng Phong cuồng ngạo khiến ông không có lựa chọn, nếu không danh dự của Thiếu Lâm tự sẽ bị hủy bởi tay mình.
"Nếu tôi thua, tôi sẽ quét sân cho Thiếu Lâm tự mười năm." Tả Đăng Phong chém đinh chặt sắt.
"Tiểu huynh đệ, đừng có lỗ mãng, ý tốt của cậu tôi rất cảm ơn, chuyện Cửu nhi có thể tạm gác lại, sau này từ từ tìm kiếm." Ngọc Phật bước lên kéo tay áo Tả Đăng Phong. Cô biết rõ thực lực của Minh Không, cũng có thể tưởng tượng ra cảm giác của Minh Không lúc này. Tả Đăng Phong vì muốn giúp cô mà đi nước cờ hiểm này, Ngọc Phật vô cùng cảm động. Mấy ngày nay ở chung, cô cũng đã nhìn ra tuổi của Tả Đăng Phong không lớn lắm, nên mới gọi là tiểu huynh đệ.
"Một lời đã định." Tả Đăng Phong còn chưa kịp mở miệng, Minh Không đã lên tiếng. Hôm nay La Hán đường và Loại Như đường đều thua trận, ảnh hưởng rât lớn tới danh dự của Thiếu Lâm, ông muốn lấy lại mặt mũi. Khi nãy lúc Tả Đăng Phong động thủ với Minh Ngộ, ông đã tính toán thực lực của hắn, theo ông thấy tuy linh khí của Tả Đăng Phong bá đạo, nhưng nếu liều mạng, hắn vẫn là có thể đánh bại hắn.
"Ngọc Chân Nhân, năm đó người tặng ta hạt đậu vàng thay cho đồng tiền, tôi luôn ghi tạc trong lòng." Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phật. Năm đó nếu không phải Ngọc Phật tặng đậu vàng thay cho đồng tiền của Kim Châm, thì hồn phách của Vu Tâm Ngữ có lẽ bị tiêu tán mất rồi, nên Tả Đăng Phong luôn mang ơn Ngọc Phật. Hôm nay có cơ hội báo ân, hắn không thể nào bỏ qua được.
"Tiểu huynh đệ, cẩn thận." Ngọc Phật bất đắc dĩ buông tay ra, lùi lại. Minh Không đã lên tiếng như vậy, không muốn so tài cũng phải so.
Tả Đăng Phong bắt đầu ngưng tụ linh khí, khi công kích Minh Ngộ hắn đã dùng tới tám phần linh khí, bây giờ dù có tăng lên mười thành, uy lực cũng không tăng được bao nhiêu. Nhưng hắn vẫn dám khẩu xuất cuồng ngôn là vì hắn còn giấu sát chiêu lợi hại nhất. Đánh nhau với Minh Ngộ, hắn chưa hề dùng Huyền Âm để phát ra hàn khí, nhưng bây giờ hắn sẽ dùng.
Mười thành linh khí thúc dục Huyền Âm chân khí, cần phải chỉ trong vòng một chiêu đóng băng Minh Không!