WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 1: Mị Nhi (1)

Chương 1: Mị Nhi (1)



- Đây là chỗ nào?

Giang Tinh Thần vừa tỉnh lại, nằm ở trên cái giường nhỏ ghép bằng những tấm gỗ cũ, mặt đầy mờ mịt. Trong tầm nhìn, mảnh gỗ cũ nát che cửa sổ, vách tường loang lổ, cửa gỗ cũ khép hờ, cái bàn gỗ chỉ có 3 chân xiêu vẹo dựa vào góc tường... tràng cảnh thật là cũ kỹ đổ nát.

Chầm chậm quay đầu, một bên phòng chất đống than vụn thật cao, ánh mắt của hắn dừng lại ở đó, hiện ra thần thái suy ngẫm, hình ảnh dần hiện ra trong trí nhớ.

“Tốt nghiệp đại học, ta cùng lão nhị, lão tam, lão tứ trong túc xá đi uống rượu... ”

“Chúng ta uống một chập, sau đó uống quá... ”

“Trên đường trở về, ta đi ở trước nhất... ”

“Sau đó dường như ta thấy một đoàn sương dày như thủy ngân... Ta lao thẳng vào đó... ”

“Oành” Vừa nghĩ tới đó, trong đầu Giang Tinh Thần bỗng nhiển nổ vang như sấm, khoảng khắc, hắn cảm giác đầu mình muốn nổ tung, đầu não đau nhức dữ dội như bị xé rách, làm hắn không nhịn được phát ra tiếng hét thảm.

Nhưng mà, đau đớn dữ dội như vậy lại không làm hắn ngất đi lần nữa, mà lại khiến ý thức của hắn càng thêm tỉnh táo. Lúc này, thậm chí hắn còn nhìn thấy rõ ràng, trong đầu mình có một đoàn sương mù dày như thủy ngân đang chuyển động...

Chỉ mới một lát, cả người Giang Tinh Thần đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, vốn cũng không có bao nhiêu sức lực cũng bị rút sạch, hét thảm đã biến thành tiếng rít trong cổ họng...

Không biết bao lâu, đau đớn chợt ồ ạt rút đi, sương mù kỳ dị trong đầu cũng biến mất, Giang Tinh Thần thở hổn hển, giống như cá vừa vớt lên, mặt bị nước xối qua, tràn đầy sợ hãi:

“Sao lại thế này! Sao ta lại thấy được trong đầu... là ảo giác ư... ”

Giang Tinh Thần khó mà tin được những gì vừa rồi, hình ảnh trong đầu không phải là hắn cảm giác được, mà là thật sự nhìn thấy, điều này làm hắn cho rằng mình xuất hiện ảo giác... Hay là, hiện giờ mình còn đang trong mơ!

Ừm! Cửa phòng bị đẩy ra, âm thanh hai cánh cửa đụng vào tường như đánh vỡ cảnh mơ, làm da mặt Giang Tinh Thần co rút, khẽ giật người, sau đó nghiêng đầu nhìn lại.

Trong ánh mắt, một cái bóng nhỏ nhắn lao tới như gió, nắm lấy tay mình, bên tai nghe tiếng nói lo lắng:

- Ca ca làm sao rồi, lại đau đầu nữa ư...

Giang Tinh Thần vô thức gật đầu, ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn vào người này.

Trước mặt là một bé gái không lớn lắm, tối đa 12- 13 tuổi, người còm nhom, mặt nhỏ dính bẩn mấy chỗ, tóc dài quá vai có phần khô vàng, bên trên toàn là tro bụi, không biết đã bao lâu rồi chưa gội sạch, mắt nàng hơi sưng đỏ, bên trong toàn là tơ máu, mím chặt môi, thần sắc sốt ruột.

- Ca ca, có phải ca ca lại đau đầu nữa không!

Nhìn thấy Giang Tinh Thần sững sờ, bé gái lại nói nữa, giọng có hơi khàn khàn.

Ngay khi bé gái hỏi, tròng mắt Giang Tinh Thần co rụt, trong đầu lập tức hiện ra hai chữ: xuyên qua!

Bé gái nắm tay mình là cảm xúc thật sự, cùng với ngôn ngữ rõ ràng không phải ở Trái Đất, mà mình lại nghe hiểu được, vậy nói rõ tất cả mọi thứ không phải ảo giác, cũng không phải cảnh mơ!

“Ta... xuyên qua!”

Trong đầu Giang Tinh Thần chỉ có một âm thanh này, hoàn toàn không để ý tới bé gái, lập tức cúi đầu, cố gắng đưa tay lên, mở rộng bàn tay, ánh mắt nhìn vào đó.

“Không phải thân thể ban đầu của ta... ”

Ánh mắt Giang Tinh Thần lại co rụt, bàn tay hơi gầy, mười ngón thon thả, tuy rằng trên đó đầy vết chai, nhưng có thể nhìn ra ban đầu vốn là mịn màng, tuyệt không phải bàn tay thô to của mình trước đây.

- Ca ca nói chuyện gì đi!

Bé gái càng thêm lo lắng, dùng sức lắc tay hắn.

- Hừ!

Giang Tinh Thần hít vào một hơi lạnh, bé gái vừa lắc, cảm giác đau đớn khó nhịn nổi truyền khắp cả người, làm hắn càng thêm xác định, những gì xảy ra đều là thật.

Bé gái thấy Giang Tinh Thần lại không có phản ứng, mặt nhỏ lo lắng đã biến thành kinh hoảng sợ hãi, tay chân luống cuống không biết phải làm thế nào.

Lúc này, tiếng bước chân soạt soạt vang lên, một người trung niên mặc áo vải cũ, mặt mũi đôn hậu đi vào phòng.

- Giang thiếu gia!

Người này dừng lại trước người Giang Tinh Thần, khẽ gọi một tiếng.

Giang Tinh Thần như không nghe tới, cúi đầu ngơ ngác xuất thần nhìn chằm chằm bàn tay mình, lúc này hắn vẫn còn đang trong chấn động quá lớn, dù cho tố chất tâm lý trước kia của hắn rất tốt, khả năng tiếp nhận rất mạnh, cũng khó mà thích ứng được với chuyện trong truyền thuyết này. Mà bản năng loài người là sợ hãi với chuyện xa lạ không hiểu, làm hắn tự đóng kín bản thân như tự bảo hộ, căn bản không chú ý tới trong phòng lại thêm một người.

- Ôi...

Thấy Giang Tinh Thần như thế, người này thở dài bất đắc dĩ, giống như thương hại, sau đó nói:

- Giang thiếu gia, không phải là ta không muốn cho các ngươi ở chỗ này, thằng hai nhà tôi cần gấp tiền để đi Học Viện Đế Quốc, chúng ta chỉ có thể bán đi căn nhà cũ này, ngay cả mua bán than củi, tôi cũng tạm thời bỏ đó...

Bé gái liếc qua Giang Tinh Thần, sau đó ngẩng đầu nói:

- Hoàng đại thúc, chúng tôi hiểu! Sáng mai chúng tôi liền đi, cám ơn mấy ngày qua đại thúc quan tâm!

Nói rồi bé gái kéo khóe miệng, thể hiện nụ cười gượng ép, cúi người với người trung niên này.

Nhìn bé gái cố gắng kiên cường, người trung niên cũng không đành lòng, thò tay vào người lấy ra đồng tiền, đưa sang:

- Mị Nhi cô nương, mặc kệ nói sao, bảo các ngươi đi sớm là ta không đúng, ta sẽ không thu tiền thuê nhà này!

- Cái này...

Bé gái do dự một chút, vẫn đưa tay ra nhận lấy số tiền, sau đó lại cúi mình với người trung niên:

- Hoàng đại thúc, cám ơn ngài nhiều! Tương lai chúng tôi nhất định sẽ trả lại!

- Ừm!

Người trung niên không nói nhiều, quay người muốn đi, nhưng khựng một chút, vẫn quay người lại, nói với Giang Tinh Thần:

- Giang thiếu gia, mấy ngày nay vẫn là nhờ Mị Nhi cô nương chăm sóc ngài, đừng có nghĩ tới chuyện bán nàng đi nữa!

Hắn vừa dứt lời, Giang Tinh Thần từ từ ngẩng đầu lên, lúc này hắn mới thoáng hồi thần lại từ trong khiếp sợ, phát hiện trong phòng có thêm một người, cũng nghe được lời của đối phương. Nhưng hắn không nói gì, ở trong hoàn cảnh xa lạ không biết gì, không nói là lựa chọn tốt nhất.

- Ca ca sẽ không bán tôi!

Thấy Giang Tinh Thần còn ngây người, Mị Nhi bước lên, rất khẳng định nói! Nhưng mà biểu tình kiên cường giả tạo trên mặt, lại không che đậy được vẻ ai oán.

“... ” Hoàng đại thúc im lặng một hồi, vừa mở miệng muốn nói, Mị Nhi đã giành trước:

- Tôi không phải nô lệ! Trước kia nhất định là ca ca gạt tôi!

Giọng nói có vài phần trẻ con tức giận, nhưng ngữ điệu thâm trầm lại làm người ta phát lạnh.

- Vậy được rồi!

Cuối cùng Hoàng đại thúc cũng không nói nữa, thở dài một tiếng, quay người bước đi.

Ánh mắt đần độn của Giang Tinh Thần nhìn theo bóng lưng Hoàng đại thúc bước đi, dưới ánh trời chiều có thể thấy được ở bên ngoài có những công trình tương tự xã hội cổ đại, tường gạch, tường đất, mái ngói, đường đất cứng... Thẳng đến khi Mị Nhi đóng cửa phòng, hắn mới thu hồi ánh mắt.

Vừa rồi Hoàng đại thúc cùng Mị Nhi nói chuyện, hắn không nghe hết, nhưng chỉ bằng đôi ba câu, cùng với hiện trạng trước mắt, hắn cũng đoán được tình cảnh của mình hiện giờ không tốt lắm.

“Ta đi tới một thế giới kiểu gì, bên ngoài là hoàn cảnh gì, bản thân mình có thân phận gì, sao lại sa sút như thế... ”

Ở đại học, tố chất tâm lý cùng khả năng thích ứng của hắn đều rất cao, khiếp sợ xuyên qua dần biến mất, hắn liền nảy ra những thắc mắc này, bởi vì nó liên quan đến việc làm sao hắn sinh tồn được.

Giang Tinh Thần vốn nghĩ, mình có thể nghe hiểu ngôn ngữ thế giới này, vậy tức là nói còn có trí nhớ trước kia của thân thể này. Nhưng hắn tập trung nhớ lại, thì không chút tác dụng, mọi thứ về thân thể này đều trống rỗng, thứ duy nhất làm hắn sinh ra liên tưởng, chính là mảnh công trình cổ đại ở ngoài cửa.

- Ca ca, đói bụng chưa?

Tiếng của Mị Nhi lại vang lên bên tai, đánh thức Giang Tinh Thần đang cố gắng tìm tòi ký ức.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.