Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 109: Đưa than trong tuyết - Lương thực!

Chương 109: Đưa than trong tuyết - Lương thực!



Trong xe là lương thực, toàn bộ xe đều là lương thực! Ánh mắt của toàn bộ thôn dân nháy mắt đỏ lên, nếu không phải thấy xung quanh là các binh lính võ trang đầy đủ, chỉ sợ bọn họ đã bất chấp mà xông lên.

- Lãnh chúa mới đem theo nhiều lương thực như thế, chẳng lẽ là để cho chúng ta qua mùa đông?

Một thôn dân nuốt nước miếng, có chút kích động nói.

- Nhất định là thế, không thì sao hắn mang nhiều lượng thực như vậy làm gì... Xem ra lãnh chúa này còn tốt hơn cả lão Tước gia, Thanh Sơn Thôn chúng ta thật là tốt số!

- Đừng cao hứng sớm quá, không thấy những binh lính đó sao, không chừng là tư binh của lãnh chúa mời theo, những lương thực này đều là để cho tư binh đó!

Không biết là ai nói câu này, lập tức tâm tình tất cả thôn dân đều tuột xuống.

- Nhiều tư binh như thế, sẽ ở chỗ nào... Có thế nào sẽ chiếm nhà của chúng ta không!

- Trời lạnh như vậy, nếu bọn họ chiếm nhà của chúng ta, chúng ta sẽ chết rét mất!

Ngày càng nhiều thôn dân đi ra, vây quanh bên ngoài phủ lãnh chúa, gia nhập vào bàn tán suy đoán, những lương thực đó dù mê người, nhưng nghĩ tới sắp bị đuổi khỏi nhà... Bọn họ đều là người già trẻ con, chỉ sợ sẽ không chịu nổi.

- Thì ra đại ca ca đó là người xấu... Bà ơi! Chúng ta thật sự sẽ bị đuổi khỏi nhà sao, đệ đệ còn đang bệnh mà!

Ny Nhi áp sát vào lòng bà, yếu ớt hỏi, các hàng xóm bàn tán hù dọa bé con này.

- Không đâu!

Vân thẩm nhẹ nhàng xoa đầu Ny Nhi, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta dù thuộc lãnh chúa quản lý, nhưng hắn không được hại mạng người, Đế quốc còn có pháp quy giới hạn thu thuế cao nhất, làm sao có thể để lãnh chúa làm gì tùy thích!

Phúc đại ca liếc Vân thẩm, thầm nghĩ:

"Vẫn là đệ muội có kiến thức, từng sống ở Hồng Nguyên Thành, quả thật là khác... "

- Đệ muội, bọn họ nhiều người như thế, nếu không chiếm nhà của chúng ta, vậy ở chỗ nào?

Phúc đại ca nhỏ giọng hỏi.

- Không biết! Muội cũng không rõ vì sao lãnh chúa mới dẫn theo nhiều tư binh như thế đến thôn... Có lẽ, không chừng chỉ là bảo vệ lương thực trên đường thôi!

Két!



Vẫn thẩm vừa dứt lời, cửa phủ lãnh chúa liền mở ra, một thanh niên bước ra.

Bụp!



Tràng cảnh nháy mắt yên lặng, tiếng xì xào lập tức mất tăm.

- Bà ơi, chính là người này cho cháu bánh bột mì trắng...

Ny Nhi nhỏ giọng nói, lập tức bị Vân thẩm bụm miệng.

Thanh niên bằng giọng nói:

- Tôi tên Hàn Tiểu Ngũ, là tư binh của Nam tước tam đẳng Giang Tinh Thần, Tước gia lấy lại lãnh địa Thanh Phong Sơn, ta tuân lệnh đi trước, trở về đưa lương thực cho thôn dân…

Ngừng một chút, Hàn Tiểu Ngũ nhớ lại tư liệu của lão đại cho, lại bù thêm một câu:

- Tước gia nguyên danh Giang Long, hiện tại đổi tên Giang Tinh Thần!

Oành…



Mọi người như bị sấm sét hạnh phúc đánh trúng, miệng há ra, sững sờ nhìn thẳng vào người thanh niên kia, đầu óc một mảnh trống rỗng.

Thanh niên nói xong, tràng cảnh vẫn yên ắng như cũ, mọi người như không phản ứng lại.

Dần dần, biểu tình của mọi người mới dần biến hóa, miệng càng mở rộng ra, ánh mắt cũng ngày càng sáng, vẻ mặt đờ đẫn dần xuất hiện thần thái.

Sau đó, mọi người bùng nổ hoan hô, tuyết đóng trên mái nhà cũng bị chấn rơi xuống một chút.

- Giang Lăng thiếu gia, lại là Giang Lăng thiếu gia. Nói như vậy, hắn đã thành công rồi... Không đúng, mấy ngày trước Hồng Nguyên Thành còn có người tới kiểm tra thẻ bài thân phận mà, rõ ràng là…

- Vừa rồi tư binh đó nói, Giang Tước gia là lấy lại lãnh địa... Vậy nói là, vốn lãnh địa đã bị thu hồi, hiện tại lại bị Giang Lăng lấy trở lại!

- Chờ đã! Hiện tại Giang Lăng thiếu gia... là Nam tước tam đẳng, lúc hắn đi, căn bản không có kích hoạt Nguyên Tuyền mà…

- Người khó hiểu làm gì, Giang Lăng thiếu gia trở thành Nam tước, đây là chuyện tốt mà... Lúc hắn đi ta đã biết, khẳng định là hắn sẽ thành công! Giang Lăng thiếu gia trở thành Nam tước liền nghĩ tới chúng ta trước tiên, tốt giống như lão Tước gia, năm nay thu nhiều thuế một chút có là gì, sớm biết vậy, nên để hắn thu nhiều thêm nữa…

- Đúng rồi! Hắn luyện võ chăm chỉ như vậy, làm sao không thành công! Chỉ là lạ, hắn đổi tên làm gì…

- Mặc kệ thế nào, những ngày đông giá rét coi như đã qua được rồi... Hu hu…

Trong những tiếng kinh hô cùng ca ngợi, rất nhiều người khóc hu hu, hạnh phúc tới quá đột nhiên, vốn tưởng khó qua được mùa đông này, nào ngờ chẳng những Giang Lăng trở về, lại còn đưa than trong tuyết, cứu giúp cả thôn.

Ny Nhi ôm chặt Vân thẩm, mặt nhỏ kích động đến đỏ lên:

- Bà ơi, chúng ta có đồ ăn, đệ đệ cũng có thể trị bệnh rồi!

- Ừ!

Vẫn thẩm cũng kích động khác thường, gật đầu thật mạnh:

- Phải, đệ đệ của cháu sẽ khỏi nhanh thôi, chúng ta cũng có đồ ăn, sau này Ny Nhi sẽ không phải chịu đói nữa!

- Giang Lăng thiếu gia quả nhiên không phải người xấu! Chờ hắn về, cháu muốn xin lỗi hắn!

Ny Nhi chớp mắt, nghiêm túc nói.

- Lúc gặp mặt phải kêu Tước gia, không được gọi Giang Lăng thiếu gia, nhớ chưa…

Trong lúc Vân thẩm dạy cho Ny Nhi, Phúc đại ca rụt rè lên tiếng:

- Đệ muội, người vừa rồi nói là thật, lãnh chúa mới tới là Giang Lăng thiếu gia, hơn nữa những lương thực này…

- Phải!

Vân thẩm nói, hít sâu một hơi, không khí lạnh bằng làm tâm tình kích động thoáng ổn định lại, rồi mới nói:

- Giang Lăng thiếu gia thật là khó lường! Trước kia chúng ta đều nhìn lầm... Tuy rằng hắn không hay nói chuyện, tính tình cứng nhắc, không thích người khác tới gần, nhưng vẫn nhớ kỹ tình bạn cũ! Hắn mới 16 tuổi, còn trẻ như thế đã làm Nam tước tam đẳng, khi được phong lãnh địa, tuyệt đối sẽ có rất nhiều lãnh địa điều kiện tốt cho hắn chọn lựa, nhưng cố tình hắn lại trở về nơi này…

Vẫn thẩm còn chưa nói xong, Phúc đại ca từ từ ngồi xuống đất, hai tay ôm mặt, lệ già tuôn trào. Đổi lương thực bị lừa, toàn thôn lâm vào nạn đói, làm không xong sẽ bị đói chết, có thể hiểu được tâm tình của lão.

Hiện tại Giang Tinh Thần quay lại nắm giữ lãnh địa, hơn nữa đem về lương thực cứu mạng, tâm tình tự trách của lão mới được giải thoát, đã không thể khống chế được tâm tình.

Nhìn thôn dân có chút mất khống chế tâm tình, Hàn Tiểu Ngũ vừa đồng tình, cũng có một chút tự hào, cảm giác cứu người trong nước lửa như vậy, thật là quá tuyệt…

Tiếp theo, chuyện các thôn dân vui mừng nhất diễn ra, Hàn Tiểu Ngũ vung tay, mấy binh sĩ mở thùng xe vác xuống mấy bao bột mì lớn, còn có nửa con heo.

- Mọi người vào sân trước, chúng ta đi nấu ăn, lấp đầy bụng rồi nói sau!

Hàn Tiểu Ngũ cười ha ha, xoay người đi vào phủ lãnh chúa.

- Bột mì, còn có... thịt!

Một đám người thắng cả mắt, nuốt nước miếng, quanh năm suốt tháng bọn họ cũng không ăn thịt được mấy lần.

Sau đó, các binh sĩ bốc dỡ gạo xuống, từng túi dọn vào trong sân, Hàn Tiểu Ngũ đã sớm dọn dẹp phòng.

Các thôn dân đi theo vào, các binh sĩ đã dựng bếp lò, bắt đầu đốt lửa! Cắt thịt heo thành khối lớn…

Không bao lâu, trong sản xuất hiện tràng cảnh náo nhiệt tận trời, không biết là thôn dân nào đi lên giúp trước tiên, sau đó một đám người liền thay vào chỗ các binh lính.

Nếu Giang Tinh Thần nhìn thấy, tuyệt đối không muốn xem nữa! Bột mì đương nhiên làm bánh bột mì trắng, còn cách nấu thịt heo cũng giống như ngày Mị Nhi biểu hiện tài nấu ăn.

Từng cục lớn ném vào trong nước sôi, một nắm muối bỏ vào là coi như xong.

Nhưng dù cách làm thô sơ, nhưng mấy người Hàn Tiểu Ngũ nhìn thôn dân ăn rồi, lại cảm thấy thèm thuồng.

Thôn dân ăn phải nói là ngon! Bánh bột mì trắng cắnlần xong một cái, cục thịt to bằng nửa nắm tay nhét thẳng vào miệng, mỗi người giống như nửa tháng không vô miếng nước hột gạo vậy.

"Các thôn dân này... rốt cuộc đã bao lâu rồi chưa ăn no!"

Trong lòng các binh sĩ thầm thở dài.

Hàn Tiểu Ngũ lại xách theo một chuỗi thịt heo sống, lặng lẽ tới gần Ny Nhi, đưa cho nàng.

Tiểu nha đầu nhỏ nhất, đang cố gắng cắn thịt, nửa mặt nhỏ toàn là dầu mỡ, sợ mình ăn chậm một chút, không kịp cướp nữa, hai mắt nhìn chằm chằm vào nồi lớn.

Nhưng mà, khi nàng nhìn thịt heo lung lay trước mặt, mắt liền híp lại:

- Cám ơn, đại ca ca!

- Cám ơn ngài!

Vân thẩm cũng đứng lên, vội vàng cám ơn.

Hàn Tiểu Ngũ nói một tiếng không cần, thế mới phát hiện, bà lão đang ôm đứa bé trai này rất khác những người kia, ít nhất lúc ăn sử dụng đũa!

Nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, phát hiện mặt bé trai đỏ hồng, vội nói:

- Đứa nhỏ này bị bệnh, không thể ở lại bên ngoài, mau vào trong nhà đi!

Nói rồi, vừa gọi người đốt lửa…

Trong lúc phủ lãnh chúa một mảnh náo nhiệt, ở núi nhỏ gần đó, hơn thanh niên khỏe mạnh đang thở hổn hển, từng bước khó khăn trở về thôn.

- Ra ngoài ngày, một chút đồ ăn cũng không mang về, ôi..

Một thanh niên đi phía trước thở dài.

- Thạch Oa Tử, đừng nghĩ nhiều, dù sao cũng phải về xem nhà trước! Không thôi người trong thôn lo lắng chết mất, Vân thẩm ở nhà còn đang lo chođứa nhỏ nữa!

Đằng sau có người thanh niên nói.

- Chỉ là, không mang gì về, trở về thì sống sao đây!

Thạch Oa Tử nhíu mày thật chặt.

- Không thôi chúng ta lại ra ngoài, nhưng phải cho người trong nhà biết chúng ta bình yên…

- Hả?

Người này chưa hết lời, Thạch Oa Tử đi phía trước chợt hô lên.

- Chuyện gì?

Đám người liền xông lên.

- Mọi người nhìn kia, thôn của chúng ta…

Thạch Oa Tử chỉ ra, là hướng phủ lãnh chúa, ở đó có rất nhiều khói bếp bốc lên.

- Phủ lãnh chúa! Lãnh chúa mới tới, mau trở về xem!

Đoàn người nhanh chóng xuống núi…

Mười mấy phút, hơn 3 người đàn ông sững sờ đứng trong sân phủ lãnh chúa, nhìn cảnh tượng náo nhiệt tận trời, ánh mắt dại ra.

Bên cạnh bọn họ, những người nhà lòng đầy mừng rỡ, đang tranh nhau kể lại những chuyện vừa xảy ra.

Ny Nhi cũng chạy tới nhào vào lòng Thạch Oa Tử, mặt nhỏ đầy dầu mỡ, không ngừng cọ vào áo hắn.

- Giang Lăng thiếu gia! Hắn đã trở lại... Nam tước tam đẳng! Hơn nữa đem về nhiều lương thực như thế... Thật là quá khó tin…

Những người này phải mất cả buổi mới xác nhận sự thật này, sau đó nhìn nồi lớn nóng hầm hập, không ngừng nuốt nước miếng ừng ực. Khi Hàn Tiểu Ngũ gật đầu cười, bọn họ liền hoan hô, nhào tới…

Cùng lúc, đoàn người Giang Tinh Thần chạy đi đang ngừng lại, Đường lão gia tử có một phát hiện mới, làm Giang Tinh Thần mừng rỡ không thôi.












trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch