Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 151: Đàm phán thắng lợi-Phong thưởng toàn bộ

Chương 151: Đàm phán thắng lợi-Phong thưởng toàn bộ



- Quân bảy công phá Bình Quận Thành, đại tướng quân Đông Huyền Vương Quốc bị bắt, thu được vô số vật tư...

- Đại thắng, đây là thắng lợi lớn nhất Đế quốc từ trước tới nay, Quân bảy uy vũ! Càn Khôn Đại Đế công cao cái thế...

- Quốc thổ mở rộng 3 dặm, Đông Huyền Vương Quốc thương vong trên 1 ngàn người, chiến lực chủ yếu tổn thất 3%, sau này khó mà uy hiếp được lãnh địa của Lam Ấn đại công...

Khắp nơi đường phố Đế độ đều có tin này, mọi người mừng rỡ không thôi, tâm tình đè nén vì ngày đông giá rét tuyết lớn suốt 1 tháng, đều theo trận thắng lớn này mà trở nên thoải mái nhẹ nhàng.

Trên đường, mua hàng trong cửa tiệm, trong hiệu ăn, khắp nơi đều là vẻ mặt tươi cười.

Mà không hợp với không khí này, chỉ có Huyền Nguyên Thiên Tông trưởng lão Đồng Vạn Sơn cùng thuộc hạ của hắn, đến đây để đàm phán.

- Má nó đã xảy ra chuyện gì!

Đồng Vạn Sơn bùm một cái ném ly nước xuống đất, sắc mặt âm trầm muốn nhỏ nước.

- Không phải nói Quân bảy hết lương rồi sao, không phải nói có thể giữ được trong thời gian ngắn sao, chỉ mới 1 ngày mà Bình Quận Thành đã bị công phá rồi!

Từ khi nghe được tin này, vấn đề này vẫn luôn làm khó hắn, vốn là bọn họ chiếm thượng phong, nhưng hiện tại.

Nhớ lại cái mặt cười tít mắt của đại thần đàm phán Đế quốc, hắn có xung động muốn nổi đóa.

- Còn nữa! Hồng Nguyên Thành đầu, sao trong 1 ngày qua, Hồng Nguyên Thành không có một chút động tĩnh nào! Tên khốn giả mạo Mục Thiếu Đông, trước đó không phải vô ngực cam đoan với mình, nhất định có thể tạo ra khủng hoảng ở Hồng Nguyên Thành hay sao... Tại sao, tại sao Định Bắc Hầu không hề cầu cứu Đế quốc!

Đồng Vạn Sơn thở hổn hển, mặt mũi dữ tợn, như muốn cắn người. Đả kích lần này quá lớn, làm hắn hoàn toàn mất đi bình tĩnh ngày thường.

- Trưởng... trưởng lão! Hồi lâu sau, người thanh niên mới dè dặt gọi một tiếng.

- Chuyện gì?

Đồng Vạn Sơn bỗng quay đầu, ánh mắt hung ác dọa thanh niên này run run.

- Ngày... ngày mai đàm phán, chúng ta phải làm sao... Thanh niên này nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi:

- Bọn họ không đồng ý đưa ra kỹ thuật chế tạo chi ruột dê, chỉ đồng ý đưa ra trồng lớn, chúng ta đáp lại thế nào?

- Hừ...

Đồng Vạn Sơn thở ra một hơi dài, cố gắng ấn xuống cơn giận trong lòng, trầm ngâm một hồi, nói:

- Ra giá trên trời, trả tiền dưới đất! Bọn họ cũng giống như chúng ta, há mồm sư tử ngoạm... Khẳng định bọn họ biết, chúng ta không thể nào bỏ qua Bình Quận Thành, cho nên chờ chính chúng ta tự đề xuất!

Thanh niên híp mắt, nói:

- Vậy chúng ta cứ không nói tới, dù sao sang năm bọn họ chắc chắn thiếu lương thực, chúng ta chỉ cần cách làm chị ruột dê... Về phần Bình Quận Thành, bọn họ cũng không ở đó lâu được, tuyến tiếp tế 3 dặm, tuyệt đối làm bọn họ gánh đu. Tuy rằng Đông Huyền Vương Quốc đã bất lực chống cự, nhưng chúng ta còn có bảy đại vương quốc, chỉ cần đủ thời gian, có thể điều động binh lực tương đương...

Đồng Vạn Sơn vung tay cắt ngang, lắc đầu, thở dài bất đắc dĩ:

- Nếu như chờ người điều động binh lực, người ta đã sớm dỡ bỏ Bình Quận Thành tan nát, vậy Bình Quận Thành còn tác dụng gì nữa... Không còn pháo đài này, Đông Huyền Vương Quốc vĩnh viễn bại lộ trước công kích của Quân bảy.

- Vậy ý của trưởng lão... Thanh niên chần chờ hỏi.

- Nhất định phải lấy lại Bình Quận Thành, cho dù vật tư bên trong đã bị dọn sạch, cũng phải lấy lại trước khi bọn họ phá hỏng Bình Quận Thành... Không cần cách chế tạo chỉ ruột dễ, nhưng chúng ta có thể đề nghị mua, ký hiệp ước, dùng lương thực đổi lấy!

- Ôi! Thanh niên nặng nề thở dài, đành phải lắc đầu bất đắc dĩ.

ngày sau, đại thần phụ trách đàm phán cười nở hoa, đại thần khoá trước đàm phán với Huyền Nguyên Thiên Tông cũng không thoải mái được như hắn, hùng hổ ép người làm cho Đồng Vạn Sơn không ngóc nỗi đầu.

Cuối cùng, đối phương buộc phải đồng ý, dùng số lượng lớn lương thực đổi lấy số lượng chỉ ruột dễ nhất định, về phần Bình Quận Thành hiện tại, xem chừng đã sớm bị Ngô Thiên Phong dọn trống rỗng, đưa cho họ thì có sao.

Vô số binh lính tắm máu cướp lấy Bình Quận Thành mà phải trả lại cho Đông Huyền Vương Quốc, nhưng các binh lính lại không bất mãn, bọn họ đều biết nội dung đàm phán, có thể giải quyết vấn đề lương thực sang năm của Đế quốc,

đây mới là đại thắng cuối cùng!

Đồng Vạn Sơn cùng thuộc hạ ký kết xong điều ước, ủ rũ chạy về Huyền Nguyên Thiên Tông. Trước khi đi, thanh niên hỏi Đồng Vạn Sơn:

- Trưởng lão, bên phía Hồng Nguyên Thành làm sao đây, kế hoạch thất bại, cái định chúng ta chốn nhiều năm, chỉ sợ cũng bại lộ!

- Tên ngu ngốc kia, bại lộ thì để người ta giết thì tốt, được việc không đủ hỏng chuyện có thừa...

Tuy rằng miệng nói vậy, nhưng cuối cùng, hắn vẫn bảo người thanh niên:

- Sai người cho hắn một khoản tiền, trước tiên trốn qua chuyện này... Nói với hắn, sau này còn xuất hiện chuyện như vậy, ta lột da hắn!

Mấy ngày sau, nội dung đàm phán nhanh chóng truyền ra, khủng hoảng vì tuyết lớn ảnh hưởng vụ xuân sang năm, cũng bị tin tức này đè xuống.

Tiếp theo đó, Quân bảy có vai chính trong trận đại chiến này, thành đối tượng được mọi người bàn luận. Vốn là xã hội mà võ giả có địa vị cao, Quân bảy đại thắng trận này lại dẫn tới vô số người sùng bái, bất luận là học viên Học Viện Đế Quốc, hay là con em quý tộc, cùng với bình dân bách tính, số thanh niên đi ghi danh vào Quân bảy tăng gấp bội.

Mà sau đó Đế quốc phong thưởng, càng đẩy xu thế này đến mức không khống chế được.

Quân đoàn trưởng thứ bảy Ngô Thiên Phong, được phong Hầu tước nhị đẳng.

Quân đoàn phó Bạch Chiêm Quân, được phong Tử tước nhất đăng.

Quân đoàn phó... Vạn quan trường... Ngàn quân

trưởng...

Toàn Quân bảy, ngay cả trăm quản trưởng, đội trưởng, cùng với tiêu binh cũng được phong thưởng.

Trong khi Quân bảy đang như mặt trời ban trưa

Đế quốc, phong thưởng tiếp theo lại làm người ta vò đầu không hiểu.

Quân đoàn trưởng thứ nhất Đường Sơ Tuyết, đề cử có công, được phong Hầu tước nhị đãng.

- Đề cử, cái gì đề cử?

Mọi người đều hồ đồ, Quân bảy người ta liều sống liều chết, Ngô Thiên Phong cũng mới nhận được một cái Hầu tước nhị đằng.

Đường Sơ Tuyết... được rồi, coi như Đường Sơ Tuyết là

Nữ thần trong lòng vô số thanh niên, thanh niên cao thủ đệ nhất Đế quốc, được xưng đệ nhất mỹ nữ, cũng không thể như vậy được chứ, rốt cuộc nàng có công đề cử cái gì?

Rất nhiều người đều có nghi vấn này, nhưng mà Đế quốc lại không có gì giải đáp, mọi người tự nhiên không dám tùy tiện hỏi.

Quân nhất, Đường Sơ Tuyết nhìn thấy phong thưởng thế này, cũng không nhịn được cười ra tiếng. Vốn nàng chỉ muốn giúp Ngô Thiên Phong một phen, dù sao đây là đại thắng hiếm có trong lịch sử Đế quốc. Nhưng không ngờ, lại thúc đẩy đàm phán với Huyền Nguyên Thiên Tông, kéo theo nàng cũng được tăng lên một cấp.

- Tước vị càng lên cao càng khó phong, người khác khổ sở chém giết, ta động mồm miệng một chút liền khi không rơi xuống một cái Hầu tước nhị đắng thật là có chút nhận mà ngại... Không biết Ngô Thiên Phong cùng mấy tên kia xem thấy tin này, sẽ nghĩ như thế nào... Nhưng mà, thật kỳ lạ, vì sao Giang Tinh Thần lập ra công lao lớn như vậy, lại không có phong thường, chẳng lẽ còn muốn Định Bắc Hầu tự làm... Cũng đúng, dù sao cũng là quý tộc dưới trướng hắn!

Đường Sơ Tuyết nói rồi, lại cười khẽ:

- Giang Tinh Thần, ngươi thật đúng là cho ta một bất ngờ lớn...

Ngô Thiên Phong rút khỏi Bình Quận Thành, nhìn thấy phong thưởng cũng có chút im lặng, nhưng ngẫm lại cũng bình ổn tâm tình, nếu không có Đường Sơ Tuyết đề cử, Giang Tinh Thần quả thật sẽ không đến được, vậy Quân bảy cũng tuyệt đối không có vinh quang hiện tại, ước chừng quá nửa binh lính phải da ngựa bọc thây.

Ngô Thiên Phong tâm tình bình thản, Quân ba Trần Huyền Cảm, Quân sáu Ngụy Ninh, cùng ba vị quân đoàn trưởng khác lại không bình tĩnh được. Bọn họ thân là cao tầng Quân bộ, đương nhiên biết rõ từ đầu tới cuối trận đại chiến này, trong lòng quả thật hâm mộ ghen tỵ phát điện với Ngô Thiên Phong cùng Đường Sơ Tuyết.

- Giang Tinh Thần, lại là nhóc con này. Sao Ngô Thiên Phong mạng tốt như thế, mới làm ra chị ruột dê cùng trống lớn đều là người dùng, trời đông giá rét, không có lương thực, công thành bất lợi, tiểu tử này lại có thể quăng lưới trên băng kéo lên mấy chục ngàn cân cá... Còn có Đường Sơ Tuyết, ngươi an bài Đường lão gia tử ở bên cạnh tiểu tử này, không lẽ là vì mục đích này...

Mấy quân đoàn trưởng lúc này đều hối hận lúc trước cho dù thiếu chút ân tình, cũng phải phái người mình đi làm hộ vệ cho tiểu tử đó! Nhìn xem, Hầu tước nhị đẳng, thế là người ta đi trước mặt mình rồi!

Trong lúc các đại quân đoàn trưởng đang hâm mộ ghen tỵ, Hồng Nguyên Thành, trong Hầu phủ, Định Bắc Hầu lại

đang trầm tư:

- Giang Tinh Thần có công lao lớn như thế, tại sao không nhắc nửa câu... Cũng không phát tin tức cho ta... Đại Đế có ý gì đây?

Đứng lên, chắp tay sau lưng đi qua lại vài vòng trong phòng, đột nhiên Định Bắc Hầu dừng lại, khẽ giọng nói:

- Đúng rồi, trước đó Giang Tinh Thần còn một công lao trị được bệnh nan y nữa... Ta hiểu rồi, Đại Đế đang muốn bảo vệ hắn!

Trong khoảng khắc, Định Bắc Hầu hiểu được ý của ý nghĩ, mặc dù Giang Tinh Thần là điển hình được dựng lên, nhưng tăng lên quá nhanh, còn tiếp tục tăng lên, khẳng định sẽ dẫn tới thế lực bảo thủ bất mãn, đặc biệt là đám bảo thủ Bộ quản lý quý tộc, nếu khắp nơi nhắm vào tiểu tử này, vậy về sau hắn khó mà tăng lên nữa.

Hiện tại không phải Đại Đế không phong, mà là tích lũy công lao của hắn, cuối cùng bịt miệng tất cả mọi người.

Hiểu rõ nguyên do trong đó, trong lòng Định Bắc Hầu đột nhiên thoải mái, không khỏi nhớ lại đề nghị của Giang Tinh Thần lúc trước.

"Mở rộng lãnh địa, nếu như ngay cả Đại Đế cũng tích lũy công lao cho hắn, vậy cũng không hẳn không được... "

Vừa nảy ra ý này, trong lòng Định Bắc Hầu lập tức toát ra ý tấu lên Đại Đế.

"Mở rộng lãnh địa, phong thưởng như vậy, trong lịch sử Đế quốc cũng không có mấy người, nếu tách ra từ lãnh địa của ta... Hơn nữa, nếu Giang Tinh Thần thật sự nhận được phong thưởng mở rộng lãnh địa, tuyệt đối là thúc đẩy mạnh cho sách lược mở rộng của Đại Đế!"

"Thật ra, vớicông lao này của Giang Tinh Thần, coi như cho phong thưởng mở rộng lãnh địa cũng miễn cưỡng đủ rồi, nhưng nếu Đại Đế muốn dằn lại, vậy thì... xem ra qua một thời gian nữa phải đi Đế đô một chuyến!"

Nghĩ tới đây, Định Bắc Hầu không do dự nữa, lập tức cầm bút viết thư, sau đó phát đi Đế đô.

Sau đó, hắn lại viết thư cho Giang Tinh Thần, giao cho thuộc hạ, đưa đi Tử Kinh Dong Binh Đoàn.

Lúc này, Giang Tinh Thần chịu khổ vất vả mấy ngày, cuối cùng bị Lão gia tử công trở về lãnh địa của mình.














trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch