Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 173: Đóa hoa tái hiện (1)

Chương 173: Đóa hoa tái hiện (1)



Trung tuần tháng hai, đã qua thời tiết giá rét, tuy rằng vẫn còn rất lạnh, nhưng nhiệt độ không khí không còn thấp như trước. Đế quốc đại thắng, giá lương ổn định, theo Biểu diễn tân xuân tới gần, trong lòng dân chúng an định đều chờ mong ngày trọng đại mỗi năm một lần ở Đế quốc này, Vì thế người kéo tới Đế đô cũng càng ngày càng nhiều.

Đô thành của Càn Khôn Đế quốc, là một cổ thành lịch sử hơn năm, chiều dài dặm, chiều rộng 15 dặm, diện tích đạt tới 3 dặm vuông, dân cư thường trú gần 1 triệu. Tuy rằng trải qua nhiều lần sửa chữa, những dấu vết thời gian tùy ý có thể thấy được, loại vết tích này mang tới cho người ta chính là trang nghiêm trang trọng khó tả.

Giang Tinh Thần lần đầu tiên nhìn thấy tòa cổ thành, đồng dạng khó nén rung động trong lòng, loại vết tích thời gian này, còn xa không phải Hồng Nguyên Thành có thể so sánh.

Sau khi chào tạm biệt Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu, Giang Tinh Thần không ngồi xe ngựa nữa, mà dẫn Mị Nhi xuống, bảo Lão gia tử làm hướng đạo, đi theo đám người vào trong thành. Lần đầu đi tới Đế đô, hắn dĩ nhiên muốn dẫn Mị Nhi đi dạo một chút.

Vào đô thành, Giang Tinh Thần thấy cảnh vật phồn hoa hơn xa Hồng Nguyên Thành, người đi trên đường phố không ngừng, xe ngựa nối liền không dứt, chiêu bài các loại tiệm mì nhiều đếm không hết.

Tiểu nha đầu mang trên mặt nụ cười hưng phấn, đầu quay trái quay phải, hết nhìn cái này lại nhìn cái khác, cảm giác ánh mắt đều không kịp nhìn tới.

Lão gia tử thì lại ngước mặt, vừa đi vừa giới thiệu, làm ra dáng vẻ mình là địa chủ.

Một tiếng sau, khi Lão gia tử dân bọn họ đi tới một đường phố, lúc này Giang Tinh Thần mới cảm nhận được cái gì gọi là nhiều người, hình ảnh nối gót sánh vai đều so được với đường dành riêng cho người đi bộ ở thành phố lớn trên địa cầu.

- Tiểu tử, nơi này là đường phố Kim Long, là khu chợ lớn nhất cả thành bắc... Thế nào, chưa từng thấy cảnh này phải không?

Lão gia tử đắc ý nói.

- Quên đi! Cái này có gì lạ, ta còn thấy qua khu chợ người trên đường chen lấn đi không được nữa đấy!

Giang Tinh Thần bĩu môi khinh thường, nghiêng đấu liếc nhìn Lão gia tử, nói.

Lão gia tử khóe mắt giật giật mấy cái, một tay chỉ Giang Tinh Thần, thấp giọng nói:

- Tiểu tử, da mặt của người còn có thể dày hơn chút nữa không? Lời nói dối trắng trợn như vậy ngươi cũng nói. Cũng không nhìn xem có ai tin!

- Quên đi! Tin hay không tùy! Giang Tinh Thần không rãnh tranh cãi, dẫn Mị Nhi đi



vào trong, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu lão nhìn thấy cảnh tượng ga đường sắt ngầm Ma Đô, thì không biết họ chết lão mấy lần nữa!"

Lão gia tử nhìn theo bóng lưng Giang Tinh Thần giận đó mặt, oán hận cắn răng mắng thầm: "Con thỏ nhỏ chết bầm này, không đối nghịch với ta thì khó chịu mà... "

Dẫn Mị Nhi dạo qua một vòng trong khu chợ, mua một ít quần áo và đồ trang sức nhỏ, lúc đang chuẩn bị trở về, bất thình lình Mị Nhi kéo tay hắn nói:

- Ca ca xem kìa, nơi đó có bán hoa!

- A? Giang Tinh Thần phân vân trong lòng: - Lúc này mới là mùa gì, làm sao có thể có hoa?

Nghiêng đầu nhìn theo hướng ngón tay Mị Nhi chỉ, liền thấy quả nhiên trên một quầy hàng đang bày bán hai bó hoa tươi.

- Đây là Phận Đàm, quý tộc Đế độ đều rất thích trưng bày loại hoa này để trang trí trong nhà. Biểu diễn tân xuân hàng năm, loại hoa này bán chạy nhất... Bình thường tháng hai hàng năm Phấn Đàm phá bằng mọc ra, là loại hoa nở sớm nhất, và rất lâu tàn, mãi cho đến trung tuần tháng ba mới héo tàn... Hơn nữa, bởi vì năm nay giá lạnh, hoa nở còn hơi muộn, đến bây giờ còn chưa có nở rộ đầu!

Lão gia tử ở một bên giải thích.

- Đi, đi qua nhìn thử xem!

Giang Tinh Thần vừa định dân Mị Nhi đi qua mua, bông một cô bé vóc người nhỏ nhắn đã trước bọn họ một bước chen lấn đến trước, mua đi hai bó Phấn Đàm kia.

- Ôi!

Mị Nhi dầu dầu cái miệng nhỏ nhắn, phùng hai quai hàm.

Giang Tinh Thần thì nhìn chằm chằm vào thân ảnh cô bé kia, lộ ra vẻ kỳ quái.

- Ca ca nhìn cái gì vậy?

Mị Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn lên thật cao, vốn tưởng rằng ca ca sẽ an ủi mình một tiếng, nhưng hắn lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô gái người ta.

- Cô bé kia là Thú nhân! Giang Tinh Thần vỗ vỗ đầu Mị Nhi, cười nói:

- Để người ta mua đi! Được rồi, chúng ta đi tìm xem có còn chỗ nào bán hay không!

- Đừng tìm! Lão gia tử ngăn lại, giải thích:

- Phấn Đàm còn chưa nở, có rất ít người đi dã ngoại tìm kiếm, cái này phỏng chừng chỉ là trùng hợp phát hiện, thuận tay hái thôi!

- À! Giang Tinh Thần gật gật đầu, sau đó kỳ quái hỏi: - Nếu hoa này có giá trị, vì sao không ai trồng vậy?

- Vì sao không ai trồng!

Lão gia tử cười lắc đầu, nói: - Vấn đề là trồng không sống được!

Giang Tinh Thần nhíu nhíu mày, lắc đầu thầm nghĩ: "Thật là kỳ quái, dã thú thuần hóa khó khăn, là bởi vì thế giới này dã thú quá mức hung mãnh! Nhưng thực vật thuần hóa cũng lao lực như vậy sao... "

Lắc lắc đầu, Giang Tinh Thần liền tạm thời vứt qua một bên chuyện này, cùng Mị Nhi đi theo Lão gia tử rời đi.

Chỗ ngụ của bọn họ, Định Bắc Hầu đã sớm tìm một khu gia viên lớn ở ngay thành bắc.

Nghỉ ngơi một ngày sau, Giang Tinh Thần và Uyển Nhu được Định Bắc Hầu dẫn đi Quân bộ, gặp mặt Nguyên soái.

Tuy rằng chưa từng thấy qua Giang Tinh Thần, nhưng Nguyên soái đối với hắn xem như rất quen thuộc, bất kể phát minh chi ruột dê hay thủ pháp kim may, hay là quân trống và bắt cá mùa đông, đều trợ giúp rất lớn cho Quân bộ Đế độ.

Bởi vậy, Nguyên soái đại nhân cũng không có bày ra bất kỳ làm giá. Tuy nhiên, dù vậy ông giữ lâu chức vị cao hình thành khí tràng, cũng làm cho Giang Tinh Thần có chút câu ng, nếu không có tố chất tâm lý cứng rắn, chỉ sợ cũng không biết nên nói chuyện như thế nào.

Nói chuyện phiếm mấy câu, Giang Tinh Thần khẽ họ một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Nguyên soái đại nhân, ta muốn tìm ngài mượn 1 tên binh sĩ, ngài xem.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch