Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 198: Cảm động - Thóc giống (2)

Chương 198: Cảm động - Thóc giống (2)



Bởi vậy, Giang Tinh Thần trở về, các thôn dân đều vui mừng từ sâu trong thâm tâm.

Nhưng, người vui mừng nhất trong tất cả lại là Ny Nhi, nàng nhớ Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi tỷ tỷ, đều sắp muốnđiền rồi, ăn quen đồ ăn ngon, những thứ khác làm sao có thể nuốt. Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Tinh Thần, nàng liền điên cuồng chạy tới, nhảy thăng vào lòng hắn.

- Giang Tước gia, có đem gì ngon cho Ny Nhi ăn không?

Tiểu nha đầu ngây thơ hỏi.

- A a, làm sao có thể thiếu phần của muội được, ở chỗ Mị Nhi tỷ tỷ, một hồi nữa tìm nàng ta đòi đi!

Giang Tinh Thần trìu mến nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu một cái, lúc này mới thả nàng xuống.

Tiểu cô Tương nếm thử mật ong Mị Nhi đưa cho, cười vui vẻ, hai má phúng phính.

Không quay về phủ lãnh chúa, Giang Tinh Thần trực tiếp đi theo mọi người đến ngọn đôi nhỏ. Phía dưới vạn mâu đất hoang, ba ngàn binh lính đang làm việc khí thế ngất trời.

Lão Tứ ở ký túc xá cùng không có khoác lắc, phương pháp đã nói quả nhiên hữu hiệu, rải phân tro đúng là có thể làm băng tuyết khai hóa nhanh hơn.

Thạch Oa Tử liền bởi vì chuyện này, nịnh nọt Giang Tinh Thần. những lời thổi phỏng của hắn, Giang Tinh Thần



nghe được cũng có chút đỏ mặt, trong lòng thầm nói:

- xin lỗi, lão Tứ !

Đất lạnh tuy rắn chắc, nhưng những binh lính này đều có võ công trong người. Hơn nữa mỗi ngày đều bao ăn thịt cá như vậy, sức lực sẽ rất đôi dào, đào đất cũng không chậm. Dựa vào suy nghĩ của Giang Tinh Thần, một ngàn mâu đất trồng trọt đã quy hoạch được rồi, mương tưới chủ yếu vây quanh những đất canh này.

Nhìn qua tiễn độ của mương máng. Giang Tinh Thần lại nhìn một chút triền núi đã đào thông, lúc này mới trở lại phủ lãnh chúa.

Vốn dĩ hắn nghĩ. Mau mau suy nghĩ ra máy gieo hạt. Các loại lưỡi cày sắt gì đó, đợi bò của Thú Nhân Liên Minh vừa tới, chuyện trồng trọt hắn sẽ không lo nữa.

Nhưng không ngờ, mới chỉ một ngày trôi qua, Thạch Oa Tử liền chạy tới tìm hắn kề khổ:

- Tước gia, chúng ta mua không được hạt giống a!

- Không có hạt giống. Các ngươi năm ngoái không có giữ lại hạt giống sao?

Hỏi xong, Giang Tinh Thần không nhịn được vô trán một cái, tình cảnh của năm ngoái, ăn được đều đã lây ăn hết. Làm sao có thể giữ lại hạt giống.

Mà Thạch Oa Tử cũng giải thích:

- Năm ngoái rét đậm, các nơi đều thiếu lương thực, thôn trang xung quanh đất trồng của mình còn không đủ, làm sao còn dư để bán a - Thương nhân ở các trấn nhỏ cũng có, nhưng hạt không tròn đầy, vừa nhìn là biết không phải giống tốt.

- Như vậy à !

Giang Tinh Thần nhíu mày, hắn cũng quên đi điều này.

Trầm ngâm một chút, Giang Tinh Thần nói:

- Ngươi đi làm việc trước đi, hạt giống cứ để ta nghĩ cách !

Thạch Oa Tử đi rồi, Giang Tinh Thần lập tức viết thư cho Định Bắc Hầu, Hồng Nguyên Thành thế nào cũng phải có thóc giống chứ. cho dù trong mùa đông có thiếu lương thực như thế nào đi nữa, Đế quốc cùng đại lãnh chúa cũng sẽ xem xét đến chuyện trồng trọt sang năm.

Nhưng mà, hắn còn chưa đặt bút, thư của Định Bắc Hầu đã gửi đến nơi hắn trước.

Vừa mở tấm lụa trắng ra xem, Giang Tinh Thần lập tức trợn mắt há mồm, sau đó lắc đầu cười khổ. Trong thư của Định Bắc Hầu, không ngờ lại bảo hắn thương lượng với Hãng buôn Thiên Hạ, xem thử có thể lấy được thóc giống tốt hay không, tốt nhất là của Huyền Nguyên Thiên Tông.

Nguyên nhân cụ thể thì trong thư không có nhắc đến, nhưng Giang Tinh Thần có thể từ trong những dòng chữ nhìn ra đươc Đinh Bắc Hầu rất bưc mình. Trên thực tế, bây giờ Định Bắc Hầu không phải là bực dọc, mà chính là phẫn nộ.

Hắn cùng đoàn người của Giang Tinh Thần mới vừa về tới Hồng Nguyên Thành chưa tới hai ngày, liền nhận được tin, Hăng buôn Hằng Thông từ chỗ Huyền Nguyên Thiên



Tông buôn lậu về đây một kiện thóc giống loại ba, ở Lâm Thủy Thành của Tề Nhạc Lĩnh bán ra bên ngoài.

Gần như không chút chậm trễ, Định Bắc Hầu liền dân theo người nhanh chóng hướng đến Lâm Thủy Thành. Thóc giống loại ba của Huyền Nguyên Thiên Tông, so với thóc giống tốt nhất của Đế quốc còn tốt hơn, điều này có thể nâng cao sản lượng, tất nhiên không thể bỏ qua.

Nhưng hắn tới trước một bước, lại không mua được thóc giống, Hãng buôn Hằng Thông nói là thóc giống có hạn, phải chừa cho Đế đô và Tề Nhạc Lĩnh trước.

Đế đô và Tề Nhạc Lĩnh là hai nơi quan trọng sản xuất lương thực, cái này cũng không nói gì. Nhưng tiếp theo đó, Định Bắc Hầu liền không giữ được bình tĩnh.

Đại Công tước đến xếp trước hắn để mua, ngoài sau mười mấy tên Hầu tước cũng lần lượt mua được thóc giống, sau cùng câu trả lời mà Hăng buôn Hằng Thông cho hắn là:

- Thóc giống bán hết rồi !

- Trời !

Định Bắc Hầu là một đại lãnh chúa, nhưng lại không nhịn được văng tục, lúc này hắn mà còn nhìn không ra người ta là cố tình không muốn bán cho thì hắn đúng là ngu ngốc.



Không cần phải hỏi, trong chuyện này cũng có cái bóng của Ngành quản lý quý tộc rồi, chính là thấy dạo trước ngươi ở Đế đô quá đắc ý, có tình làm cho ngươi bẽ mặt. Bằng không Hãng buôn Hằng Thông ở không lo chuyện bao đồng hay sao. không việc gì lại đi đắc tội với một đại lãnh chúa, sau này việc làm ăn của bọn hắn ở Hồng Nguyên Thành có còn làm hay không.

Nhớ tới ánh mắt đắc ý của đám đại lãnh chúa lúc nhìn mình, Định Bắc Hầu giận đến nổi về nhà đập liền mười mấy cái chén uống trà. Dạo trước vân còn các kiểu ngưỡng mộ đố kỵ đây, bây giờ lại trở thành:

“ Đáng đời ! Xem ngươi có còn đắc ý. ”

Đáng giận hơn nữa chính là, cái tên ngốc Vương thiếu gia kia lại tìm đến tận nhà.

Nhưng mà, Định Bắc Hầu đang tức giận không đợi hắn mở miệng, liền đuổi thăng hắn ra ngoài.

Thật lâu, sau khi kiềm nén tức giận, Định Bắc Hầu mới dần bình tĩnh lại, nhớ ra chuyện hợp tác của Giang Tinh Thần cùng Hãng buông Thiên Hạ, liền lập tức viết một lá thư cho Giang Tinh Thần. ;



đâu suy nghĩ, làm sao đê bàn chuyện thóc giống với Hằng buôn Thiên Hạ.











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch