WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 232: Câu Liêm (2)

Chương 232: Câu Liêm (2)



Lúc này, cảm giác mới mẻ đã tan biến, hứng thú cũng xẹp xuống. chỉ còn lại hơi thở hổn hển.

Nhưng nghị lực của Giang Tinh Thần phi thường mạnh mẽ, vân cố bám trụ đi theo những người lính đánh thuê, không hề yêu cầu nghỉ ngơi. Hơn nữa, hắn vẫn không quên dự tính ban đầu, luôn đang quan sát thực vật xung quanh, hỏi thăm Lão gia tử.

- Loại cây này gọi là Thanh Thụ, lá cây của nó có thể trị sưng tây. Đây là Địa Bạch Quả, rễ của nó có thể trị đau bụng khó tiêu. Đây là... Hình như là Du Thái Hoa a...

Đám người Triệu Đan Thanh, Nhị ca vẫn luôn lưu ý Giang Tinh Thần, dù sao hắn cũng không có tu vi, lại từ chưa từng vào núi, nên bọn họ vẫn luôn cho rằng hắn không trụ được bao lâu, nhưng bọn họ thật không ngờ Giang Tinh Thần lại kiên trì hơn nữangày cũng không kêu mệt. Điều này khiến bọn họ đều kinh ngạc không thôi.

- Tiểu tử này rất được!Lão gia tử đi sau Giang Tinh Thần, khẽ tán thưởng gật đầu.



- Được rồi, phía trước có một dòng suối nhỏ, nghỉ ngơi một chút đi!

Triệu Đan Thanh lên tiếng. Thân là đoàn trưởng Thiết Kiếm Dong Binh Đoàn, lúc này hắn thích hợp làm người lãnh đạo hơn so với Nhị ca.

Giang Tinh Thần trụ lại thân hình, thở Ta một hơi đài. Lúc này hắn mới nghe được phía trước mơ hồ có tiếng nước chảy.



Lại đi về phía trước khoảng một trăm thước, trước mắt liên rộng mở, hiện ra một dòng suôi nhỏ, hai bên còn có bãi đá sỏi băng phăng, cây côi cũng lưa thưa không nhiêu.

Mọi người đi tới một vị trí bằng phẳng ngồi xuống, các đoàn viên nhóm lửa thôi cơm nóng. Giang Tinh Thần đã vô cùng mệt nhọc, nên không ai muốn đề hắn làm cơm, ngay cả Triệu Đan Thanh cũng nhịn xuống.

- Đi lâu như vậy. đã săp đến vùng núi sâu rồi chứ?! Giang Tinh Thần hỏi. Tầm mắt bị cản trở, cảm giác về phương hướng cũng biến mất, nên hắn căn bản không phát hiện ra, mới chỉ vượt qua một ngọn núi, còn tưởng rằng đã đến vùng núi sâu.

- Ha ha ha ha...

Đoàn người đều cười to, một người nói:

- Giang Tước gia, đừng nói là vùng núi sâu, ngay cả vòng ngoài đãy núi Phiêu Miều cũng chưa qua, mới chỉ là bên rìa mà thôi!

- Huynh đệ, ngươi không biết rằng hiện tại mới chỉ đi qua một ngọn núi thôi sao... Nếu không vì chờ ngươi, thậm chí chúng ta đã vượt qua , ngọn núi rồi!

Triệu Đan Thanh cũng nở nụ cười.

Nhìn một đám tử người cười to, khóe miệng Giang Tinh Thần giật giật, trong lòng oán thầm:

- "Đám khốn kiếp các ngươi giải thích đùm một chút không được sao, không nói những lời Đả kích ta thì sẽ chết sao!”



- Ngừng! Ta chỉ nói về trí nhớ, không chấp nhặt với đám vũ phu các ngươi!

Giang Tinh Thần bĩu môi, rồi quay đầu đi chỗ khác, làm như không thèm để ý tới đám “đầu óc ngu sỉ, tứ chỉ phát triển” vậy.

- hả? Loại cây này thật kỳ lạ!

Giang Tinh Thần vừa quay đầu đi chỗ khác, chợt thấy được một gốc thực vật kỳ quái, đóa hoa màu trắng rất lớn, nhưng lá cây lại như một thanh liêm đao vậy. vươn ra vừa cong vừa đài, mũi lá còn có gai nhọn hoắt.

- Lão gia tử, đây là loại cây gì? Giang Tinh Thần vừa hỏi, vừa đứng dậy ởi tới.

- Tiểu tử! Đừng đụng vào!

Lão gia tử nghe hỏi, liên ngẩng đầu lên thì thấy Giang Tinh Thần đang đi tới, lập tức kêu lên một tiếng, rồi lắc mình vọt tới, bắt lấy tay của Giang Tinh Thần.

- Sao vậy?Giang Tinh Thần tỏ ra kinh ngạc hỏi.

Cùng lúc đó, đám người Triệu Đan Thanh, Nhị ca, lão Tứ cùng đứng phặt dậy, tỏ ra ngưng trọng.

- Loại cây này gọi là Câu Liêm, có độc, bị đâm một chút sẽ rất thảm!

Giang Tinh Thần rùng mình, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Sau đó hắn liền thấy lão Tứ từ phía sau cầm một cây đao nhỏ, đi tới bên cạnh Câu Liêm, lia đao cắt đứt gai nhọn trên đầu lá. Một dòng chất lỏng màu vàng nhạt từ vết cắt liền chảy ra.

Lão Tứ lập tức lấy ra một cái bình gốm nhỏ, hứng lấy chât lông màu vàng kia.

- Lấy loại độc dược này làm gì vậy... A! Hiểu rồi, nhất định là đề bán cho tiệm thuốc, có thể dùng để làm thuốc! Giang Tinh Thần hơi nghi hoặc, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ, tuy rằng độc được có thể giết. người, nhưng cũng có thể cứu người, kiếp trước cũng có rất nhiều nuôi dưỡng rắn độc.

Lão gia tử dường như hiểu được suy nghĩ của hắn, nói: - Thứ này là dùng đê làm hương liệu!

- Ách!

Giang Tinh Thần lập tức đần người ra, sự thật hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn, thứ này căn bản cũng không phải dùng để chữa bệnh... Nhưng sao lại liên quan đến hương liệu chứ? Không sẽ nhiêm độc chết người sao?

- Câu Liêm chỉ có độc ở gai ngọn, cắt đi rồi sẽ không sao! Chất lỏng Câu Liêm chính là thành phần chính để tạo ra loại hương liệu xa xỉ hạng sang đó. Một bình nhỏ tại Nguyệt Ảnh Vương Quốc có thể bán ra mười ngàn Hoàng tinh tệ!

Lão gia tử giải thích.

- Nhiều như vậy sao!

Giang Tinh Thần trợn mắt há hốc mồm, khoản tiền này kiếm được cũng quá đê dàng đi. Lúc trước, hắn bán bí phương khư đi mùi tanh của thịt cho các hiệu ăn lớn cũng chỉ là mười ngàn hoàng tinh tệ, một gốc cây Câu Liêm này ít nhất cũng được ba bình nhỏ, đây chính là 3 ngàn Hoàng tinh tệ a!

- Hôm nay vận khí tốt mới có thể gặp được một gốc cây này! Những năm qua, Câu Liêm mọc ở bên rìa dãy núi Phiêu Miễu này đều đã bị người ta lấy đi hầu như tuyệt chủng! Loại cây này, một khi gai nhọn bị gãy mất, sẽ rất nhanh chết đi!

Nhị ca ở một bên tiếp lời nói - Như vậy sao?

Giang Tinh Thần gật đầu. hỏi:

- Vậy loại cây hái ra tiền này, bình thường không có ai trồng sao?

- Sao lại không có, thứ đáng tiền như vậy, có thể trồng được người ta đđã đồ xô đi trồng rồi, nhưng loại cây này căn bản là trồng không sống được!

Triệu Đan Thanh nói.

Trong lúc hắn đang nói, thì cây Câu Liêm kia đã bắt đầu khô héo, rồi nhanh chóng đô xuống, cánh hoa màu trăng bóc ra, rơi lạch cạch trên mặt đất.















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.