Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 82: Cổ vũ cộng minh (2)

Chương 82: Cổ vũ cộng minh (2)

không thể khống chế nổi nữa, đứng phắt dậy! Bọn họ quả thực không nghĩ tới, bố cục một ca khúc, chẳng những hoàn toàn thay đổi phong cách truyền thống, lại còn liên hệ với cả đế quốc. Khích lệ, nhiệt huyết, thúc dục người ta phấn đấu vươn lên, một câu cuối cùng còn chỉ ra, mọi người phải làm trụ cột của quốc gia... Một nhạc khúc như vậy, nếu không chiến thắng thì bọn họ đều cảm thấy thật xin lỗi đế quốc.

Trên đài, giọng ca Giang Tinh Thần lần nữa cất cao:

- Làm trang hảo hán, nhiệt huyết dâng trào...

Câu ca này hắn liên tiếp lập lại ba lần, lôi cuốn người xem dưới đài đồng loạt hát theo, từng người điên cuồng gào thét theo đến lạc cả giọng, nhưng cũng không ngăn nổi nhiệt huyết, hào khí, lý tưởng trong lòng mỗi người đang trào dâng

- So! Với! Ánh! Dương! Càng! Tỏa! Sáng...

Câu cuối cùng, dùi trống của Giang Tinh Thần và Uyển Nhu đồng thời đánh xuống, tiếng trống dày đặc khiến cho tràng cảnh sấm rền lại lần nữa tái hiện, nhưng lần này, thanh âm lại nhỏ dần, tựa như chậm rãi đi xa, khiến tâm tình mọi người từ từ ổn định lại.

Nhạc khúc “Nam Nhi Đương Tự Cường” hoàn thành, ngược lại trong sân lúc này trở nên yên lặng như tờ, mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong ca khúc.

- Quyết chí tự cường, nam nhi không ngừng vươn lên, xông pha thực hiện lý tưởng...

Bài hát này, bất kể tiết tấu, làn điệu hay ca từ, đều lôi cuốn tất cả mọi người ở hiện trường hưởng ứng theo.

Bất kể là quý tộc hay bình dân, bất kể thân phận cao thấp ra sao, cũng phải có quyết tâm không ngừng phấn đấu vươn lên, chỉ vì lý tưởng trong lòng mỗi người.

- Trong tương lai, ta nhất định sẽ trở thành đoàn lính đánh thuê mạnh nhất Tử Kinh thành, phục vụ cho đế quốc!

Mạt Hồng Tiêm nắm chặt tay.

- Coi như không học được y thuật, ta cũng sẽ không từ bỏ!

Triệu Đan Thanh thầm hạ quyết tâm.

- Ta nhất định phải chấp chương gia tộc, lãnh đạo Tôn gia đi tới huy hoàng!

Tôn Tam Cường nheo mắt lại.

- Không thể kích hoạt Nguyên Tuyền thì sao chứ, không thể kế thừa tước vị thì sao chứ, đây là lý do ta sa sút sao! Quyết chí tự cường, không ngừng vươn lên mới đáng mặt hán tử, đáng mặt nam nhi!

Nhị ca cúi đầu, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.

- Ta đã thành công bước ra bước thứ nhất, ước mơ đệ nhất ca vũ đoàn của đế quốc, tương lai nhất định có thể thực hiện được... không chỉ nam nhi mới phải tự cường, mà nữ nhi cũng có thể phấn đấu vì lý tưởng của mình!

Uyển Nhu nhìn về phía phụ thân, gật mạnh đầu.

Những con cháu quý tộc lúc này đều đang gào thét trong lòng:

- "Sau này sẽ không bao giờ... tiếp tục như vậy nữa, không thể tiếp tục dựa vào gia tộc để tận hưởng cuộc sống ấm áp nữa!

Mà trong tất cả mọi người, cảm xúc sâu sắc nhất lúc này, chính là những bình dân đang quan sát tại sau cùng, đặc biệt là những thiếu niên hơn mười tuổi kia, vẻ mặt kích động của bọn chúng đã hoàn toàn thay lời muốn nói.

- Trở thành quý tộc, không bao giờ... phải sống cuộc sống như vậy nữa, không bao giờ... phải ăn bánh bột đen mỗi ngày nữa, không bao giờ... phải ở trong căn nhà bẩn thỉu lạnh lẽo nữa... Tuy chúng ta sinh ra không có thân phận cao, nhưng chúng ta vẫn có thể phấn đấu! Nam Nhi Đương Tự Cường, vì lý tưởng mà phấn đấu...

Trên đài, Giang Tinh Thần cũng đang rất xúc động, nhạc khúc “Nam Nhi Đương Tự Cường” này chẳng những ảnh hưởng đến người xem, mà cũng ảnh hưởng đến chính hắn. Có thể nói, đây chính là lần bạo phát tình cảm lớn nhất của hắn từ sau khi tới Dị giới này! Từng hình ảnh sau hơn hai chục ngày hắn xuyên việt đến thế giới này, lần lượt hiện lên trong đầu. Sinh hoạt quẫn bách, Mị Nhi bệnh nặng, đêm tuyết bôn ba xin cứu mạng, lần lượt bị chặn ngoài cửa... Chiến đấu, phấn đấu, sau này tuyệt đối không thể để cho chuyện như vậy phát sinh nữa!

Tiếp theo, ánh mắt của hắn nhìn về xuống dưới đài, rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hưng phấn đỏ lên kia...

Mà lúc này, Mị Nhi cũng đang hướng ánh mắt nhìn hắn, trong đôi mắt của tiểu nha đầu tỏ ra mơ màng:

- "Sau này ta phải giúp trợ ca ca xây dựng lãnh địa trở thành đệ nhất thế giới! Có xe chạy mà không cần ngựa, có loại hình biểu diễn còn hay hơn cả ca múa, ở nhà cũng đều là nhà cao tầng... ”

Định Bắc Hầu, bảy đại quân đoàn trưởng, còn có mấy vị giám khảo ở hàng đầu hai mặt nhìn nhau, lúc này mới thật sự khiếp sợ.

Vừa rồi bạn cũng lâm vào không khí hào hùng tràn ngập kia, bị màn trống một mực lôi cuốn. Lúc này khi màn trống đã ngừng, quay đầu nhìn lại bọn họ mới phát hiện, nhạc khúc này còn làm được nhiều hơn thế nữa.

Chưa nói đến việc nhạc khúc này động viên người ta không ngừng phấn đấu vươn lên, chỉ riêng tác dụng của hai chiếc trống to đã không thể bỏ qua, việc ảnh hưởng đến tâm tình đối với quân đội mà nói chính là vô giá. Còn có một điểm quan trọng hơn mà vừa rồi bọn họ đều bỏ quên chính là, đây chính là tiết mục do nam nhân diễn xuất ca múa, hơn nữa còn thành công đến mức đó. Nói cách khác, truyền thống diễn xuất kiểu mẫu từ nay về sau sẽ bị thay đổi, ảnh hưởng này, so với hai chiếc trống kia còn muốn to lớn, sâu xa hơn...

Hơn 1 ngàn người dự tuyển bên trong sân đều yên lặng đến mức chấm rơi xuống cũng có thể nghe được. Khoảng hơn một phút sau, một tiếng vỗ tay vang lên mới đưa mọi người tỉnh lại.

Hàng đầu tiên, Đường Sơ Tuyết là người đầu tiên đứng lên vỗ tay, cười nói với Giang Tinh Thần trên đài:

- Vô cùng đặc sắc!

Tiếp theo, bảy đại quân đoàn trưởng, Định Bắc Hầu cũng đều đứng lên vỗ tay tán thưởng! Dãy thứ hai, Mạt Hồng Tiêm, Nhị ca, Triệu Đan Thanh, Tôn Tam Cường đều đưa tay phải giơ lên ngón cái hướng lên đài.

- Ca ca, người giỏi quá!

Tiểu nha đầu hưng phấn hô lên, hai bàn tay nhỏ bé dùng sức vỗ mạnh, khiến Giang Tinh Thần nhìn thấy cũng phải đau lòng.

Sau đó, toàn trường liền truyền ra tiếng vỗ tay mãnh liệt như sóng dậy sấm rền, như muốn xốc lên cả tường vây, kéo dài không dứt!











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch