Hai vệ binh đeo súng nhìn thấy ba người, bọn họ lập tức nghiêm túc cúi chào.
“Tất cả những người được chọn trong bài kiểm tra này đều ở đây sao?”
Người đàn ông cao to, khỏe như gấu quay đầu lại hỏi Tôn Cường, người sau gật đầu, người trước đó nhìn quanh và nói, “Xin chào mọi người, tôi là Rìu vương, Đội trưởng của đội thức tỉnh số 1 trong khu an toàn thứ 4. Người đẹp này là Thiệu Minh Quân, đội trưởng của đội số hai, và đây là Tôn Cường, đội trưởng của đội số 3. Vì các bạn đã vượt qua bài kiểm tra, điều đó có nghĩa là thức tỉnh giả đã thành công, hoặc với tiềm năng thức tỉnh vượt xa người thường, ba người chúng tôi sẽ chọn thành viên trong số các bạn để gia nhập ba biệt đội và những người không được chọn cũng sẽ được đưa vào các đơn vị đặc biệt và được hưởng nhiều đãi ngộ hơn so với những người lính bình thường. ”
Giọng nói vừa rơi xuống, sau đó mười mấy người đều xì xào bàn tán.
"Rìu vương? Anh ta là người trong truyền thuyết có thể tự tay giết hàng trăm trùng nhân. Cũng là cao thủ số 1 trong khu an toàn của chúng ta? Nhìn hình thể và khí thế của anh ta thực sự rất phi thường, nhưng chiếc rìu của anh ấy được giấu ở đâu?"
" Ngu ngốc, Rìu vương là một thức tỉnh giả và đã có thể sử dụng các thẻ bài. Rìu của anh ấy phải là một thẻ bài, anh ta sẽ chỉ lấy nó ra khi cần.”
“Thẻ bài? Những lời đồn về thẻ bài quả nhiên là sự thật.”
“Bất quá nếu muốn gia nhập, khẳng định là đi theo Rìu vương mới có tiền đồ”
“Anh hùng ý kiến giống nhau, ta cũng là như vậy cho rằng.”
Nghe những lời thì thầm bên tai, Ngô Minh cũng nhìn người đàn ông vạm vỡ. Thành thật mà nói, Rìu vương, mấy ngày nay thỉnh thoảng nghe thấy cái tên này, xem ra quân đội đấp nặn hình tượng cho anh ta trở thành anh hùng cũng là điều dễ hiểu, trong thời đại thiếu niềm tin như hiện nay, người ta rất cần những hình tượng anh hùng để lấy lại lòng tin.
Cái gọi là lựa chọn, đó là ba đội trưởng chọn người dựa trên đánh giá của bài kiểm tra và lần này màn trình diễn của Lý Hạ chính là đệ nhất. Đội số 3 được ưu tiên lựa chọn vì đã mất hai thành viên trong trận chiến đầu tiên với người đá khổng lồ cách đây vài ngày, Tôn Cường đã chọn Lý Hạ gần như không chút do dự.
"Lý Hạ, nữ thức tỉnh giả, thẻ ơn trời là vũ khí "cung tinh linh", có thể bắn bằng tên nguyên khí, sức tấn công vô cùng mạnh mẽ."
Rìu vương và Thiệu Minh Quân nhìn thấy thử nghiệm của Lý Hạ đều một trận đau mình, trong khu an toàn nó đơn giản là duy nhất và vô cùng quý giá. Rìu vương là một đại nam nhân có thể giữ bình tĩnh được, nhưng Thiệu Minh Quân, một phụ nữ lại không thể không bước tới bắt đầu cướp người, nói với Lý Hạ: "Nếu có hơn hai đội trưởng cùng coi trọng một thành viên trong đội, thì các thành viên trong đội cũng có thể lựa chọn. Tiểu muội, lại đây, hai chị em chúng ta phối hợp nhất định có thể trở thành lực lượng mạnh nhất trong khu an toàn. "
Nhìn Thiệu Minh Quân đoạt người, Rìu vương rốt cuộc không kìm lòng được, anh ta cũng nghiêm nghị nói: "Không cần phải nói, đội số 1 của chúng tôi là mạnh nhất. Chỉ có gia nhập đội mạnh nhất thì chúng ta mới có thể phát triển tốt hơn!
Nhìn thấy hai vị đội trưởng không màng quy tắc, ra mặt đoạt người, Tôn Cường bực bội không thôi vội vàng nói: "Hai vị, chuyện này ... chuyện này không phù hợp với quy tắc, chúng ta đã thống nhất từ trước ..."
"Đội trưởng Tôn, chúng ta đã có thỏa thuận, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, vị thức tỉnh giả này khả năng quá mạnh, trong đội số 3 cô ấy không thể hiện được sức mạnh thực sự của mình, cô ấy rõ ràng thuộc loại tấn công tầm xa. Đội của ngươi thiếu khả năng bảo vệ cô ấy. Thứ cho ta nói thẳng, nếu ngươi không không bảo vệ được cô ấy, để cô ấy thua trong trận chiến thì đó là một tổn thất lớn đối với khu an toàn. Chúng tôi có một thức tỉnh giả loại "xe tăng" trong đội của mình, đủ để cung cấp cho cô ấy sự bảo vệ thích hợp ... "
Thiệu Minh Quân chưa nói xong, Rìu vương đằng kia cười nói: "Nói đến bảo hộ, ai có thể so sánh với ta? Hai vị, như người ta thường nói, thép tốt nên dùng trên lưỡi đao. Nàng gia nhập đội số 1 mới có thể không hề cố kỵ phát huy ra tất cả thực lực, đừng quên, nhiệm vụ chúng ta sẽ thực hiện tiếp theo nguy hiểm như thế nào, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể đảm bảo vạn vô nhất thất. ”
Nhìn ba đội trưởng đang tranh Lý Hạ đến mặt đỏ tai hồng chỉ kém mỗi việc động thủ, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. Lúc này, Rìu vương hừ lạnh một tiếng, bàn tay to vỗ bàn một cái, lập tức áp chế tất cả thanh âm.
“Đừng cãi nhau nữa, hãy hỏi nguyện vọng của Lý Hạ. Bất kể cô ấy chọn đội nào, chúng ta cũng không được phản đối, thế nào?” Rìu vương xòe hai tay nói, như thể anh ấy có niềm tin vào đội số 1.
“Đúng, đúng vậy, Lý Hạ, chúng ta đều là phụ nữ, cùng nhau làm việc chắc chắn sẽ tốt hơn những người đàn ông hôi hám kia, nhưng dù lựa chọn như thế nào, chúng ta đều tôn trọng kết quả!” Thiệu Minh Quân cũng ôn nhu cười nói.
Tôn Cường sắc mặt càng thêm trầm xuống, hắn biết rõ đội số 3 của mình kém hơn nhiều so với đội số 1 và số 2 về mọi mặt, nhưng lúc này không nói được gì, chỉ có thể gật đầu,trong lòng cũng hiểu rõ, xem ra đội số 3 không thể có được thức tỉnh giả này.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lý Hạ, người sau hiển nhiên có chút lúng túng, cô không biết phải lựa chọn như thế nào cư nhiên nhìn về phía Ngô Minh đang ngồi phía dưới.
Cô hy vọng rằng Ngô Minh sẽ cho cô một ý tưởng.
Nhiều người sửng sốt, Ngô Minh từ khi anh ta vào đã rất bình thường, nhiều người còn không nhận ra sự tồn tại của anh ta, giờ người phụ nữ có tiềm năng lớn này muốn hỏi ý kiến của anh ta, tự nhiên mọi người đều suy đoán về mối quan hệ giữa hai người.
Ngô Minh dường như hoàn toàn không cảm thấy ánh mắt của mọi người, chỉ gật đầu với Lý Hạ, ý tứ rất đơn giản.
Thành thật mà nói, khi chọn đội Ngô Minh vẫn thích đội số 1 mạnh nhất, xét cho cùng thì điều đó sẽ an toàn hơn, đặc biệt là Rìu vương, trải qua Ngô Minh quan sát, người này lực lượng ít nhất là gấp hai mình trở lên.
Nói như vậy không phải nói người đó hấp thu nhiều nguyên khí hơn, mà là bởi vì nền tảng thân thể của người đó mạnh hơn chính mình, hơn nữa thể chất sau khi thức tỉnh cũng được nâng lên theo cơ bản ban đầu làm tiêu chuẩn, cho nên cho dù cùng một người thức tỉnh, về sức mạnh, tốc độ và thần kinh phản xạ, cũng sẽ có sự khác biệt lớn.
Không nghi ngờ gì nữa, Rìu vương chính là thức tỉnh giả mạnh nhất mà Ngô Minh từng thấy từ trước đến nay, nếu không sử dụng sức mạnh của lá bài, chính mình cùng đối phương chiến đấu, tỷ lệ thắng có lẽ là không hơn 10 phần trăm.
Chỉ là cuối cùng Lý Hạ đã chọn đội số 3. Nguyên nhân là trước đó cô đã hứa với Tôn Cường, cũng là phù hợp với tính cách của cô.
Sau khi nghe sự lựa chọn của Lý Hạ, Rìu vương và Thiệu Minh Quân đều lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng họ không nói gì chỉ có thể tập trung vào những người đã thức tỉnh khác.
" Dương Chí Minh, thức tỉnh giả, lá bài ‘ Thẻ ơn trời’ là lá bài sinh học " Dược cao tăng lữ’, với năng lực có thể chữa lành một số vết thương nhỏ!"
“Lý Nguyên Hân, thức tỉnh giả, ‘Thẻ ơn trời’ là thần chú ‘Trầm trọng chi quyền ’!”
“Trương Huy, thức tỉnh giả, ‘Thẻ ơn trời’ là thẻ vũ khí ‘ Đoản kiếm vệ binh’!”
" Ngô Minh, thức tỉnh giả, ‘Thẻ ơn trời’ đã được sử dụng, nhưng tất cả các bài kiểm tra thẻ đã hoàn thành!”
Tư liệu về bốn người được truyền đến trong tay ba đội trưởng, đương nhiên bọn họ đều chú ý tới đánh giá của Ngô Minh. Cái gọi là bài kiểm tra dùng để kiểm tra khả năng chế tạo thẻ của thức tỉnh giả là một cuộc thử nghiệm. Bản thân họ chưa từng gặp thức tỉnh giả nào có thể hoàn thành bài kiểm tra thẻ, thậm chí lúc trước Rìu vương cũng không làm được. Nó liên quan rất nhiều đến kiến thức về thẻ, bao gồm việc sử dụng nguyên khí, không phải là điều gì cũng có thể thực hiện được bằng sức mạnh.
Ngô Minh lúc này lập tức định tính trong lòng bọn họ, một thức tỉnh giả bình thường, nhưng có kiến thức về thẻ tốt, một người như vậy hiển nhiên so với ba người còn lại có giá trị cao hơn.
Tuy nhiên, điều khiến Rìu vương và người đẹp Thiệu Minh Quân chán nản là cuối cùng Ngô Minh đã chọn về đội số 3. Điều này làm cho Tôn Cường đủ hạnh phúc, bất đắc dĩ Rìu vương và người đẹp Thiệu Minh Quân chỉ có thể lấy lùi làm tiến chia nhau ba người còn lại.
Sau khi chọn đội xong, Ngô Minh và Lý Hạ đi theo Tôn Cường đến trụ sở của đội số 3, một tòa nhà dân cư cao 10 tầng. Khu vực xung quanh của tòa nhà được làm trống và được bao quanh bởi hàng rào thép gai. Người bình thường không thể đến gần chút nào.
Những người lính trong tiểu đội này cũng hoàn toàn chịu lệnh của Tôn Cường và thuộc trung đội bảo vệ của đội thức tỉnh số 3. Tòa nhà này còn được những người tị nạn xung quanh gọi là "Tòa nhà ba".
Bất kỳ ai có thể sống trong Tòa nhà ba đều là thành viên trong gia đình hoặc bạn bè của đội thức tỉnh số 3. Theo quy định của quân đội, mỗi thức tỉnh giả có ba hạn ngạch và có thể cho họ sống trong đó. Tất nhiên, nếu năng lực của thức tỉnh giả đủ mạnh, giống như đội trưởng của ba đội, hạn ngạch có thể được buông lỏng.
Đây hoàn toàn là một cuộc trao đổi tương đương, vì điều này thức tỉnh giả có thể đi liều mạng mỗi khi họ được cảnh báo ở tuyến phòng thủ của khu vực an toàn.
Tòa nhà ba có chỗ ở thoải mái, nguồn cung cấp lương thực ổn định, chắc chắn nó đã trở thành "thiên đường" trong mắt những người tị nạn bên ngoài.
Ngô Minh cùng Lý Hạ có thể mang theo sáu người, nhưng Ngô Minh từ nhỏ đã là cô nhi, không có người thân ở Vũ Thành, hơn nữa cha mẹ của Lý Hạ cũng ở nơi khác, nhưng loại hạn ngạch này tự nhiên sẽ không bị lãng phí.
Ngay sau khi hai người đến với nhau, họ đã định mang theo vợ chồng chú Triệu và hàng xóm của Lý Hạ là Quách Thụy, chú Triệu và cặp vợ chồng già của họ là những người tốt, những ngày này họ cũng chăm sóc rất tốt cho Ngô Minh và Lý Hạ. Về phần Quách Thụy, Lý Hạ và người đó cũng là hàng xóm cũ của nhau, nên việc họ ở trong Toà nhà ba cũng không thành vấn đề.
Nhưng dù vậy, bọn họ cũng chỉ sử dụng ba nơi, sau khi nhận được tin tức, Chu Chấn Hải và Lục Tường của đội thức tỉnh số 3 lần đầu tiên tìm đến Ngô Minh.
Họ đưa Ngô Minh đến một góc, và sau đó Chu Chấn Hải lấy ra một hộp thuốc lá gấu trúc từ trong túi của hắn ta, và lần lượt đưa cho Ngô Minh và Lục Tường một điếu.
"Huynh đệ, chúc mừng ngươi gia nhập đội số 3, ta tên Chu Chấn Hải, đây là Lục Tường, sau này chúng ta là đồng đội, sau này ngươi có chuyện gì cứ nói cho chúng ta biết, nếu giúp được ta nhất định sẽ giúp, thế đạo này chúng ta phải biết đoàn kết! "
Chu Chấn Hải hiển nhiên là một kẻ ăn bám già đời nhiều năm trong xã hội, nhưng Lục Tường lại không già lắm, trông như một sinh viên đại học, nói chuyện cũng không tốt chỉ gật đầu với Ngô Minh.
Ngô Minh làm việc nhiều năm, anh có ba năm trí nhớ kiếp trước, kinh nghiệm nhất định không tồi, nhìn thoáng qua có thể thấy được hai người này chắc là không biết anh ta, hẳn là có sở cầu.
“Cũng tốt, sau này chúng ta tự nhiên sẽ giúp đỡ lẫn nhau trong một đội!”
Ngô Minh không phản đối, chỉ nghịch điếu thuốc trong tay.
Chắc chắn rồi, Chu Chấn Hải đã sớm hít một hơi khói nói: “Chúng ta nghe nói ngươi còn hạn ngạch Tòa nhà ba không sử dụng?”
Ngô Minh gật đầu, người sau nói với vẻ hưng phấn: “Tuyệt, huynh đệ, anh không biết, tòa nhà số 3 rất tốt nha, bên ngoài có bao nhiêu người đông đúc muốn vào ở. Huynh đệ có thể giới thiệu cho ngươi vài em người mẫu, chỉ cần cho ta xin hạn ngạch là được. Ta sẽ giới thiệu cho ngươi. Ngươi cứ yên tâm là những em giới thiệu đều là những người mẫu hàng đầu, cần khuôn mặt có khuông mặt, muốn hình thể có hình thể, và điều quan trọng nhất là chúng rất nghe lời, ngươi muốn chơi gì thì chơi!"
Nói đến đây, Ngô Minh liền biết được ý đồ của Chu Chấn Hải. Không hiểu sao Ngô Minh lại nghĩ đến cô gái thiếu nữ sẵn sàng bán thân lấy miếng bánh mì, có lẽ ở thời đại này, có đủ ăn là may mắn lắm rồi, để tồn tại thì con người ta có thể bỏ lại tất cả mọi thứ, kể cả nhân phẩm.
Nhưng mà Ngô Minh đối với loại chuyện này không có hứng thú, không phải anh không có hứng thú mà là không có thời gian chơi người mẫu ở thời kỳ mấu chốt này.
Đúng lúc này, một tiếng chuông báo động đột nhiên vang lên.