Nhìn thứ xuất hiện trong làn khói, Ngô Minh vô thức lấy ra vũ khí duy nhất của mình, một chiếc răng bọ cầm lấy trong tay.
Ngô Minh nhớ rất rõ ràng thời điểm hoá thẻ nó rõ ràng là một đống đá rách nát, nhưng lúc này lại hóa ra là một sinh vật. Tuy rằng nguyên khí tạo thành sương khói vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán nhưng Ngô Minh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hoạt động của Thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi đó.
Tự động kích hoạt, nguyên khí dao động không ổn định, Ngô Minh cẩn thận một chút là chuyện bình thường, dù sao nó cũng đã thuộc vào loại quái vật dã ngoại, cũng nguy hiểm như gặp trùng nhân bên ngoài vậy.
Tuy nhiên lúc này Thạch tượng quỷ thân hình mảnh khảnh, nhỏ xíu như chó con lại không hề để ý tới Ngô Minh, từ lúc xuất hiện, nó cúi đầu liếm một vũng "dung dịch dinh dưỡng tổ trùng nhân" trên mặt đất, chiếc lưỡi mảnh khảnh của nó thè ra và cuộn nó rất nhiều chất lỏng đưa vào miệng, tạo ra âm thanh chùn chụt.
Ngô Minh không hề nhúc nhích mà yên lặng quan sát cảnh tượng, nếu nhìn kỹ có thể thấy "Ngàn năm thạch tượng quỷ" này là quái vật đẹp nhất mà hắn từng thấy, càng giống một đầu Ưu nhã long. Trên bề mặt cơ thể nó vẫn còn nhiều vết rạn nứt, nhưng sau khi nó tiếp tục liếm "dung dịch dinh dưỡng tổ trùng nhân", những vết rạn nứt bắt đầu từ từ phục hồi, làn da như đá cũng bắt đầu mờ đi từ từ biến thành một màu xám bạc bóng bẩy.
Chẳng mấy chốc, một mảng lớn dung dịch dinh dưỡng tổ trùng nhân màu xanh lục đã bị nó liếm sạch, con thú ngàn năm tuổi ngẩng cao đầu, vỗ cánh ợ lên một cách hài lòng.
Không sai, chính là nấc.
Sau đó, nó quay lại nhìn Ngô Minh .
Lúc này, Ngô Minh nhìn chằm chằm vào mắt con thạch tượng quỷ ngàn tuổi này, cả người cơ bắp căng cứng, chỉ cần đối phương có động tác công kích thì Ngô Minh sẽ trả đòn ngay lập tức.
Chỉ là, Thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi này phát ra âm thanh: "A mỗ ..."
Sau đó từ từ sải cánh bay tới. Có điều Ngô Minh không cảm thấy cổ sát khí hay địch ý nào, chỉ mang đến một cảm giác thân cận.
Đây là cảm xúc toát ra từ nguyên khí của đối phương, không bao giờ có thể giả mạo được, cho nên thần kinh căng thẳng của Ngô Minh mới thả lỏng một chút, lúc này Thạch tượng quỷ ngàn tuổi đã lao tới, dụi đầu vào thân thể Ngô Minh rất thân mật.
Ngô Minh lúc này có chút choáng ngợp, trước đây anh ta đã từng nghe nói một số thẻ sinh vật đặc biệt xuất hiện theo cách này, bọn chúng sẽ dựa vào người đầu tiên mà nó nhìn thấy, đó đều là sinh vật với một trí thông minh nhất định và một tính cách ôn hoà, không có ngoại lệ nào khác.
Và những sinh vật như trùng nhân chỉ biết giết người thì chắc chắn không thể có cảm xúc như vậy.
“Chẳng lẽ, Thạch tượng quỷ ngàn tuổi này cũng là sinh vật thông minh sao?” Ngô Minh lúc này mới nảy ra một suy đoán, nhìn xuống đôi mắt của Thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi như ngọc lam, có lẽ có khả năng như vậy.
Hoặc có thể Thạch tượng quỷ nghìn năm tuổi này biết rằng chính Ngô Minh là người đã cứu nó khỏi chiếc xe tải chở xác chết nên cảm thấy thân cận, nhưng dù thế nào thì đối với Ngô Minh cũng là một điều tốt.
“Tuy nhiên, thật tiếc khi nó chỉ là sinh vật cấp 1. Nếu là sinh vật cấp hai, giá trị sẽ chênh lệch rất nhiều!” Ngô Minh liếm môi lẩm bẩm.
Sinh vật thông minh rất hiếm, và hầu hết các sinh vật thông minh đều có trình độ không thấp. Trong những trường hợp bình thường, chúng không thể bị thuần hóa bởi con người. Theo hiểu biết của Ngô Minh, Thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi này chỉ có thể là sinh vật cấp 1, vì vậy ngay cả là sinh vật thông minh thì tác dụng cũng rất hạn chế.
Tuy nhiên đối với Ngô Minh mà nói thì rất hiếm khi có được một "cục cưng" như vậy, không biết nó mạnh đến mức nào, nếu đem so với Mộ địa cự ma cu li thì không biết ai mạnh hơn.
Kế tiếp lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn khiến Ngô Minh biết được sức mạnh của "đứa con cưng" này. Có lẽ âm thanh của thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi quá lớn, đột nhiên có tiếng rít ở lối vào của hang động khá bí mật này, sau đó một trùng nhân phá vỡ lớp đất ẩn xông vào.
Thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi lập tức bảo hộ Ngô Minh, nhe răng trợn mắt nhìn trùng nhân, ngay sau đó giống như tia chớp lướt qua cắn một phát vào cổ họng trùng nhân.
Với tốc độ này, ngay cả Ngô Minh cũng không thể nào nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh lướt qua, sau đó Ngô Minh nhìn thấy Thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi dùng móng vuốt sắc bén dễ dàng xé rách lồng ngực của trùng nhân dò tìm cắn một thứ đồ vật lôi ra ngoài.
Nó là một con bọ ký sinh, bị thạch tượng quỷ ngàn tuổi cắn đang cố sức vùng vẫy, nhưng chẳng bao lâu đã bị Thạch tượng quỷ cắn nuốt.
Hóa ra thức ăn của Thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi là những con bọ ký sinh, hành động săn mồi như sấm vang chớp giật khiến lũ trùng nhân không cách nào chống lại được. Giống như Thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi là thiên địch của lũ trùng nhân, nếu phải miêu tả thì chẳng khác gì chuột gặp mèo.
Thạch tượng quỷ ngàn tuổi dùng bữa ngon miệng cao hứng gọi "A mỗ", liếm môi dường như nhấm nháp hương vị vô tận, sau đó trở về bên cạnh Ngô Minh liền tự hành hoá thẻ, biến thành một thẻ bài hoàn toàn khác trước đây, một thẻ bài màu xanh lam.
"Thạch tượng quỷ ngàn năm, thẻ bài sinh vật cấp một, sinh vật phi hành, tùy tùng, phẩm chất: xuất sắc (màu xanh lam), trạng thái: ấu thể, yêu cầu hiện thực hóa: không có. Đây là một loại sinh vật thọ mệnh lâu dài, sinh ra cùng với nguyên khí Thánh đường, sủng nhi của nguyên khí Bí thuật sư, có thể tự hành hoá thẻ cùng thực thể hóa, bởi vậy không cần hao phí nguyên khí triệu hồi.”
Nhìn tấm thẻ phiêu phù trước mặt, Ngô Minh lập tức vươn tay nắm lấy, mặc dù không biết "nguyên khí Thánh đường" và "nguyên khí Bí thuật sư" là gì, nhưng trong lòng anh ta biết mình cực kỳ may mắn.
Lúc đầu, anh tình cờ nghe được âm thanh của thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi bị thương nặng, dưới cơ duyên xảo hợp đã hoá thẻ nó, hành vi này vô tình cứu mạng sinh vật này. Và "dung dịch dinh dưỡng tổ trùng nhân" trong trùng huyệt lại là thứ có thể phục hồi vết thương của Thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi, vì vậy sinh vật nhỏ bé này tự hiện thực hóa cắn nuốt dung dịch dinh dưỡng của tổ trùng nhân để tự phục hồi vết thương, chính vì vậy nó sinh ra hảo cảm với anh ta.
Đây gọi là bước ngoặt trong đời, vốn dĩ Ngô Minh đang phát sầu bản thân không còn thủ đoạn nào để tự bảo vệ mình, nhưng không ngờ hành động vô ý của mình lại mang lại lợi ích không ngờ như vậy.
Hơn nữa, đây là một thẻ sinh vật phẩm chất màu xanh lam, Ngô Minh nhìn thẻ trong tay, lẩm bẩm: "Vì người luôn nói "A mỗ, A mỗ", sau này ta sẽ gọi ngươi là A mỗ!"
...
Có những mối nguy hiểm ở khắp mọi nơi trong trùng huyệt. May mắn thay nơi ẩn náu của Ngô Minh rất ít khi bị trùng nhân ghé thăm, mặc dù có trùng nhân đơn độc tiếp cận cũng sẽ bị A mỗ giết và nuốt chửng ngay lập tức.
Ở đây không nhìn thấy mặt trời mọc và lặn nên không có khái niệm về thời gian, nhưng Ngô Minh ước tính ít nhất đã hơn một tháng trôi qua, bởi vì vết thương của anh ấy gần như đã bình phục, hơn nữa anh ta cũng đã ăn năm mươi miếng bánh mì ngon.
Lúc này, Ngô Minh đang nghĩ cách thoát khốn, nhưng hang trong trùng huyệt giống như mạng nhện, chỗ nào cũng có chi chít trùng nhân, một khi phạm sai lầm có thể dẫn đến hậu quả khôn lường, bởi vậy Ngô Minh chưa từng thử cách thoát khốn, nhưng Ngô Minh cũng biết sớm muộn gì cũng phải tự mình trốn ra ngoài.
Đúng lúc này, một bóng đen xám bạc chợt xẹt qua miệng hang, ngay sau đó, A mỗ ngàn năm tuổi xuất hiện bên cạnh Ngô Minh như một bóng ma, trong miệng còn mang theo một ít ấu trùng ký sinh.
Gần đây, A mỗ rất thích ấu trùng có vỏ không cứng lắm, hàng ngày sẽ tự mình rời khỏi để săn mồi. Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, hành động lại ẩn nấp nhẹ nhàng vô thanh vô tức, vì vậy nó giống như vô hình trong trùng huyệt, trong hơn một tháng hàng trăm trùng nhân và ấu trùng ký sinh đã bị săn giết nhưng lại không gây ra bất kỳ chú ý nào của lũ trùng nhân.
Nhìn xác ấu trùng mà A mỗ nhổ ra từ miệng mình, Ngô Minh lắc đầu ra hiệu rằng anh sẽ không ăn nó, thạch tượng quỷ ngàn năm tuổi kêu lên A mỗ A mỗ và bắt đầu ăn.
Điều tương tự xảy ra hầu như mỗi ngày, Ngô Minh đã tự nhiên coi đó là điều hiển nhiên.
Lúc này, A mỗ vừa ăn ấu trùng hình như phát hiện ra điều gì đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, Ngô Minh sững sờ biết nhất định đã xảy ra biến cố, có tiếng động lớn, nguyên khí trong không khí cũng xảy ra kịch liệt biến hóa.
Sau đó, Ngô Minh nghe thấy âm thanh của hàng vạn trùng nhân đang di chuyển, và những trùng nhân dường như đang chạy ra khỏi tổ.