Giết chết oán linh trong U linh tạp phiến không dễ dàng như Ngô Minh tưởng tượng, và việc qua đêm ở Vũ Thành có nguy cơ tứ bề cũng vậy.
Ngô Minh vốn định nghỉ ngơi thật tốt, lại bị phá rối bởi một đàn chuột lông gai đột nhiên xông vào tòa nhà kiếm thức ăn lúc ba bốn giờ sáng.
Mỗi con chuột lông gai này đều có thân hình của một con chó ngao Tây Tạng, khứu giác cực kỳ nhạy bén, có lẽ chúng đã ngửi thấy mùi của người lạ nên đã leo thẳng lên cầu thang và thang máy.
Tuy sức mạnh của chuột lông gai không bằng trùng nhân cấp 1 nhưng lại hơn ở số lượng. Chứng kiến hàng trăm con chuột to lớn lao tới, Ngô Minh chỉ có thể cùng A mỗ và hai nô bộc trùng nhân chạy trối chết.
Sau trận đánh giết thoát ra khỏi tòa nhà, Ngô Minh nhận thấy cả Răng hàm và Nhị nha đều bị tổn thương nghiêm trọng, ngay cả trùng nhân cấp hai cũng không thể chống lại sự tấn công của hàng trăm con chuột lông gai. Nếu anh ta không có Áo giáp hợp kim nguyên khí e rằng anh ta đã phải nằm xuống rồi.
Hai trùng nhân lúc này trên người bị đâm đầy gai nhọn, Răng hàm cũng còn tốt, nhưng thi thể ký sinh đã bị tổn thương nghiêm trọng, Nhị nha lại bị gai đâm đến bản thể. Ngô Minh chợt hoảng sợ, hai nô bộc trùng nhân này là chiến lực chủ yếu của anh ta, tuyệt đối không thể bị tổn thất, dù sao lại muốn tiến vào trùng huyệt để trộm ấu trùng ký sinh quá khó khăn.
Vì vậy Ngô Minh liền để hai con bọ ký sinh tiến hóa thành dạng thứ hai bò ra khỏi cơ thể, đồng thời lấy ra một thẻ "dung dịch dinh dưỡng trùng huyệt" để hiện thực hóa cho Nhị nha hút.
Dù Nhị nha hút dịch dinh dưỡng từ trùng huyệt tuy rằng hơi thở thoi thóp như cũ nhưng ít nhất không có tử vong, hai thi thể mà chúng ký sinh trước đó đã đầy gai nhọn không thể sử dụng lại được nữa. Ngô Minh đơn giản đem hai bọ ký sinh hóa thẻ cho vào Tạp phiến để nuôi dưỡng, sau này tìm thi thể khác cho chúng ký sinh.
Tai họa này cũng trực tiếp gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho Ngô Minh, nhắc nhở anh ta nơi này vẫn tràn ngập nguy cơ, nếu không cẩn thận hoặc gặp vận rủi có khả năng bỏ mạng lại Vũ Thành này.
Chính vì vậy, Ngô Minh cũng bắt đầu có ý thức chạy ra bên ngoài Vũ Thành, phương hướng đương nhiên là phương hướng đại quân di tản của khu an toàn, mà kế hoạch giết chết oán linh để sử dụng "U linh tạp phiến" vẫn như cũ không có buông bỏ.
Buổi trưa, Ngô Minh ăn uống no đủ, liền tìm một nơi tương đối an toàn có ánh mặt trời chiếu xuống, lại lần nữa lấy U linh tạp phiến ra vận dụng nguyên khí.
Oán linh đồng dạng cũng xuất hiện, vung móng vuốt sắc bén về phía Ngô Minh, nhưng lần này anh ta không né tránh mà vung cây gai xương trong tay chống cự lại.
Cùng lúc đó, A mỗ đã chờ đợi từ lâu đột nhiên sải cánh bay tới, tấn công vào phía sau của oán linh.
Ngô Minh vốn không định sử dụng sức mạnh thẻ bài, lúc này chỉ có thể thu hút oán linh tấn công mình để A mỗ có cơ hội gây sát thương tối đa lên nó, ngoài ra lần này Ngô Minh đã chọn thời điểm mặt trời mãnh liệt nhất, khi bị ánh mặt trời chiếu rọi thì sức mạnh của oán linh cũng đã bị áp chế đến mức tối đa.
Không giống như lần trước, lần này Ngô Minh đã biết rõ đặc điểm và cách thức tấn công của oán linh, cùng phối hợp với A mỗ nên anh ta thực sự đã chiếm thế thượng phong. Khi nguyên khí trong cơ thể của Ngô Minh bị hấp thụ đến mức chưa đầy năm đơn vị nguyên khí thì oán linh cũng đã sắp tan vỡ rồi.
Tình hình thậm chí còn tốt hơn Ngô Minh mong đợi, vào lúc này anh ta phải đưa ra lựa chọn, đó là mạo hiểm thừa thắng xông lên, hay cầu đảm bảo ổn định ngừng công kích.
Năm đơn vị nguyên khí thật sự không nhiều, một khi nguyên khí cạn kiệt thì oán linh sẽ hấp thụ sinh mệnh của anh ta. Nhưng những ngày này hiếm khi có nắng, nhất là buổi trưa nắng gắt như thiêu đốt, sợ rằng mấy ngày như vậy thậm chí một hai tuần mới gặp được, chính vì có nắng gắt nên oán linh mới bị đánh cho tan tác. Nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, không biết bao giờ mới có cơ hội này nữa.
Nghĩ đến đây, trái tim của Ngô Minh đập mạnh, anh ta thét lên để A mỗ tăng tốc tấn công, lần này quả thực là một cơ hội tốt nếu bỏ lỡ thì rất đáng tiếc.
A mỗ rõ ràng là đang tấn công toàn lực của mình, thời gian trôi qua trên cơ thể của Ngô Minh đầy những vết xước trên bộ Áo giáp hợp kim nguyên khí của anh ta, một số trong số đó thậm chí còn rỉ ra máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả cơ thể. Nhưng đối với Ngô Minh mà nói, những vết thương này chẳng là gì cả, lúc này nguyên khí của anh ta chỉ còn một đơn vị, giây sau liền có thể bị hấp thu mất.
Oán linh cũng đã mờ đi đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, phương thức tấn công của A mỗ là cắn và nuốt, giống như ăn một viên kẹo dẻo khổng lồ.
Ngô Minh thấy vậy vẫn không có dừng lại, lúc này hai mắt đỏ bừng giống như một con bạc.
Ngay cả khi đơn vị nguyên khí cuối cùng bị hấp thu, Ngô Minh tin rằng anh chưa thể bị oán linh giết chết trong chốc lát, anh đang đánh bạc, nếu từ bỏ lần này thì oán linh sẽ phục hồi trở lại trạng thái toàn thịnh. Hơn nữa, tại thời khắc này Ngô Minh đã lấy ra thẻ phép " Lửa xung kích". Nếu một đơn vị nguyên khí cuối cùng bị hấp thu, anh ta sẽ sử dụng tấm thẻ này.
Một lúc sau, đơn vị nguyên khí cuối cùng trong cơ thể Ngô Minh đã bị hấp thu, đồng thời đòn tấn công cuối cùng của A mỗ đã khiến cho oán linh phát ra một tiếng rít khó tưởng tượng, sau đó cơ thể nó đột ngột bành trướng, giống như từng đạo lưu quang lao ra khỏi U linh tạp phiến, biến mất trong không trung.
Ngô Minh cầm trong tay thẻ phép, bỉu môi nhìn oán linh biến mất nói: “Xem ra, tiết kiệm được thẻ này rồi!”
Lại cầm U linh tạp phiến lên, cảm giác lạnh lẽo và nguy hiểm đã biến mất không còn, nhưng nguyên khí của anh ta hiện tại cũng không còn sót lại chút gì, muốn lấy được quyền điều khiển U linh tạp phiến chỉ có thể đợi đến ngày hôm sau.
Ngô Minh không thể làm gì khác được, có những thẻ bài ở Tân thế giới có thể khôi phục một lượng nguyên khí ngay lập tức, nhưng hiện tại anh ta nhất định không có, vì vậy chỉ có thể đợi đến khi nhật nguyệt luân phiên để bổ sung nguyên khí.
Bởi vì thiếu nguyên khí, Răng hàm và Nhị nha đều hóa thẻ, buổi tối Ngô Minh chỉ có thể trốn vào trong một góc, nghe tiếng gào thét cùng tiếng gầm rú của nhiều loại quái vật bên ngoài trong bóng tối, Ngô Minh cảm thấy mình nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Hiện tại thực lực của anh ta đơn độc lưu lại Vũ Thành, có thể nói anh ấy đang đi trên tảng băng mỏng, bất kỳ sai sót nhỏ nào cũng có thể dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn, nếu không phải tình cờ lấy được A mỗ thì Ngô Minh sẽ không thể ở lại Vũ Thành một mình.
Thính giác và thị giác của A mỗ rất nhạy bén, chỉ dựa vào một mình Ngô Minh sẽ rất khó để tìm được một nơi nghỉ ngơi tương đối an toàn.
Ngay cả khi có A mỗ hiện diện, đêm đó Ngô Minh cũng kinh hồn táng đảm. Việc triệu hồi Thiết tượng trước đó đã tiêu hao hết các thẻ nguyên khí của anh ta, hơn nữa vì muốn sử dụng "U linh tạp phiến" nguyên khí trong cơ thể anh ta đã chẳng còn gì. Nếu gặp nguy hiểm, các thẻ phép trong Tạp phiến không thể sử dụng được, chỉ có thể dựa vào A mỗ và chính anh ta.
Cũng may đêm đó không có chuột lông gai xâm lược, Ngô Minh thức trắng một đêm dưới mắt một vầng thâm đen, sau khi khôi phục nguyên khí lập tức chiếm được quyền điều khiển "U linh tạp phiến".
Khi Ngô Minh mở ra "U linh tạp phiến" cực hiếm này, đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép thật muốn cười to vài tiếng.
Mấy ngày nay khổ sở chịu tội, những nguy hiểm và nỗi sợ hãi mà anh ấy đã trải qua những ngày này đều đã được đền đáp xứng đáng.