Lúc Diệp Hồng Tiên trở lại tiểu viện, trước viện cũng đã bị đám người vây kín đến kiến cũng chui không lọt.
Trong đó loáng thoáng có thể thấy mấy đệ tử thanh y.
Trên Trọng Củ Phong, thanh y đại biểu cho Chấp Kiếm Đường, trong Linh Lung Các có rất nhiều chuyện liên quan đến quy định của sơn môn, hoặc là một số hoạt động đối ngoại, đại khái đều do Chấp Kiếm Đường xử lý.
Diệp Hồng Tiên sững sờ, rất nhanh nghĩ đến một vài chuyện, nàng không khỏi rảo bước nhanh hơn về phía sân nhỏ.
"Đúng, chính là hắn, hôm nay ta đã trông thấy gia nô của hắn lén la lén lút bên ngoài viện, sau đó lúc ta kiểm đếm thì phát hiện thiếu mất một con gà." Một người trẻ tuổi mặc y phục màu trắng chỉ vào sân nhỏ lớn tiếng nói, vẻ mặt có phần kích động.
"Đúng đấy, một con vịt trong viện nhà ta cũng không thấy đâu, ngươi xem đồ ăn bày trên bàn hắn kìa, rõ ràng chính là con vịt nhà ta!" Ngay sau đó liền có người phụ họa.
"Đúng vậy đó, còn có cá trong ao kìa."
"Còn có bát nhà ta!"
"Còn có củi lửa trong viện nhà ta."
Tiếng kêu trong đám người càng ngày càng lớn, vẻ mặt kích động, phẫn nộ như thể sắp nhảy vào trong viện bắt lấy thủ phạm đầu sỏ vậy.
Mấy đệ tử thanh y của Chấp Kiếm Đường liếc nhau, cười khổ.
Những đệ tử tiểu bối bên ngoài này không biết, chứ bọn họ thì rất rõ ràng, viện này hôm qua đã phân cho Diệp Hồng Tiên rồi, đợi nàng qua lễ bái sư xong chính là nhân vật thuộc hàng sư thúc, mấy đệ tử thanh y Chấp Kiếm Đường như bọn họ, ai dám đắc tội?
Nhưng đám đệ tử trước mắt này nói có bài có bản, bọn họ cũng không dám cưỡng chế giải tán, chỉ có thể đứng canh giữ ở cửa viện để tránh phát sinh bất trắc.
Tống Nguyệt Minh nhìn thoáng qua sư huynh bên cạnh mình, vừa ngăn cản mấy đệ tử liên tục đòi nhảy vào trong viện, vừa nhỏ giọng hỏi:"Hồng sư huynh đi mời Đinh sư thúc lâu lắm rồi, sao còn chưa về nhỉ, tiếp tục như bây giờ cũng không phải cách hay đâu!"
Tống Nguyệt Minh rất bất đắc dĩ, hắn vất vả lắm mới bộc lộ được tài năng giữa rất nhiều đệ tử nội môn để được chọn vào Chấp Kiếm Đường, thế mà ngày đầu tiên đã gặp phải chuyện này, quả thực là khác biệt một trời một vực với hình tượng đệ tử Chấp Kiếm Đường uy phong lẫm liệt trong tưởng tượng của gã.
Đệ tử Chấp Kiếm Đường bên cạnh hắn tên là Cố Gia Thanh, hơi lớn tuổi chút, cũng đã ở trong Chấp Kiếm Đường một thời gian khá dài rồi, nghe thấy thế lập tức liếc Tống Nguyệt Minh một cái, tức giận nói:"làm sao huynh biết được vì sao gã đi lâu như vậy rồi còn chưa về hả?"
Trong lòng Cố Gia Thanh cũng rất là phiền muộn, giờ nghỉ trưa còn chưa ăn cơm xong đã nhận được thông báo vụ này, vội vội vàng vàng chạy tới, ai ngờ lại là chỗ ở của tiểu sư thúc Diệp Hồng Tiên kia chứ.
Hình ảnh các sư tôn đồng loạt xuống núi nghênh đón Diệp Hồng Tiên ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt, y nào dám đắc tội nhân vật như vậy chứ...
Chỉ có thể cùng Tống Nguyệt Minh canh giữ ở cửa ra vào, trấn an những đệ tử ngoại môn đang kích động này, lại để Hồng Đồ đi mời Đinh sư thúc về định đoạt, nhưng gã đã đi một chuyến liền không thấy quay lại, thật khiến Cố Gia Thanh với Tống Nguyệt Minh khổ không thể tả, trong lòng đã lôi tên Hồng Đồ kia mắng hàng trăm nghìn lần rồi.
"Có chuyện gì vậy?" Diệp Hồng Tiên cuối cùng bước nhanh đến trước mặt đám người, nàng bình tĩnh mà hỏi.
Giọng nàng không lớn, nhưng mang theo một cỗ uy nghiêm vốn có, cả đám đông ngay lúc này lập tức xoay người lại nhìn về phía Diệp Hồng Tiên.
Ngày hôm nay, Diệp Hồng Tiên mặc một bộ váy dài màu đỏ, cả mái tóc dài đen nhánh được nàng cột thành đuôi ngựa, dùng dây mảnh màu tím cột lại, mặt dù không thoa phấn kẻ mi nhưng lại càng lộ vẻ xinh đẹp trời sinh. Đứng giữa đám người, thật sự giống như một ngọn lửa khiến người chói mắt.
Bầu không khí chung quanh trong khoảnh khắc này trở nên yên tĩnh lại.
Diệp Hồng Tiên nhíu mày, tách đám đông ra đi tới trước mặt hai đệ tử thanh y, hỏi lại lần nữa:"đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tổng Nguyệt Minh cảm thấy rất kỳ lạ.
Trong khoảnh khắc mà Diệp Hồng Tiên xuất hiện, hắn liền cảm thấy thế giới xung quanh dường như bắt đầu có chút khác biệt.
Trời đất quay cuồng, vạn vật im lặng.
Tựa như trước mặt chỉ còn lại bóng hình đỏ rực như ánh lửa ấy.
Gã cảm thấy...
Hình như mình đã yêu nàng.
Bốp!
Cảm giác tim đập thình thịch ấy còn chưa duy trì được bao lâu.
Đầu gã đã truyền đến một cảm giác cực kỳ đau đớn.
"Nhìn cái gì, tiểu sư thúc còn đang hỏi ngươi đó!" Cố Gia Thành ở bên cạnh tức giận trách cứ, đúng là Diệp Hồng Tiên rất xinh đẹp, nhưng thân phận của nàng là gì? Thân phận của Tống Nguyệt Minh là gì? Nói cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga là vẫn còn đề cao hắn, huống chi người ta đã có hôn ước từ lâu. Cố Gia Thành cũng không muốn để sư đệ của mình làm cho Diệp Hồng Tiên khó chịu, không còn cách nào liền hung hăng gõ vào đầu Tống Nguyệt Minh vốn đang thất thần một cái.
Tống Nguyệt Minh lúc này mới hồi phục thần trí, hắn nhìn giai nhân đang nhíu mày trước mắt, cũng biết là mình thất lễ.
Lúc này hắn mới hiểu được, vị giai nhân trước mặt này thì ra chính là vị đệ tử chân truyền mà Tư Không Bạch đã thu nhận - Diệp Hồng Tiên.
Hắn vội vàng xốc lại tinh thần, nhưng hai má lại không kiềm chế được mà đỏ bừng lên.
Sau đó hắn lắp bắp kể lại chuyện xảy ra ở đây, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhịn không được rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Hồng Tiên.
Sở Cừu Ly là loại người như thế nào, đại khái nàng còn hiểu rõ một chút, gã có thể làm ra chuyện như vậy nàng cũng không thấy có gì kì quái cả. Nhưng đây dù sao cũng là Linh Lung Các, chuyện đổ xuống đầu nàng, cuối cùng cũng khó mà giải quyết. Nàng lúc này bắt đầu thấy hối hận vì đã tên mê rượu kia về Linh Lung, chỉ sợ khoảng thời gian về sau sẽ không còn thái bình nữa rồi.
Nghĩ tới đây, Diệp Hồng Tiên cảm thấy hơi đau đầu.