WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tàng Phong

Chương 116: Gió tuyết người không về (1)

Chương 116: Gió tuyết người không về (1)



Tần Khả Khanh nhìn thiếu niên trước mặt này với vẻ hơi nghi hoặc.

Trông hắn khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên vai có một con Mèo đen đang đứng, cánh tay phải có đeo băng trắng, bộ dáng lẫn dung mạo đều tầm thường

Nhưng ánh mắt hắn nhìn cô lúc này có ít nhiều khiến Tần Khả Khanh cảm thấy khó chịu, rồi lại không thể nói là chán ghét.

Diệp Hồng Tiên hoàn thành bái sư đại điển, thoáng cái đã biến thành một nhân vật thuộc hàng sư thúc nhỏ tuổi nhất của Linh Lung Các, mà việc đầu tiên mà vị tiểu sư thúc này làm lúc nhậm chức là sai người đưa cho phu quân nàng một đống Ngưng Nguyên Đan to.

Thiên tư cùng tướng mạo của tiểu sư thúc là không thể bắt bẻ, cho dùng là Tần Khả Khanh xa xa ở Huyền Hà Phong cũng không dưới một lần nghe được sư huynh đệ tán thưởng Diệp Hồng Tiên, nói nàng là người có thiên tư tuyệt luân mà Đại Chu này trong vòng gần trăm năm nay ít có, đủ để sánh vai với những cao đồ của Linh Lung Các như Trần Huyền Cơ, Phương Tử Ngư.

Nếu nói có duy nhất một điều không hoàn hảo thì có lẽ đó là vị sư thúc này có một vị hôn phu đã đoạn tuyệt với con đường tu hành. Từ khi hắn đến Linh Lung Các, các loại đồn đại về sự ngang ngược càn rỡ, không học vấn không nghề nghiệp, gian trá giảo hoạt của hắn Tần Khả Khanh đã nghe qua không ít. Nàng ngược lại không cảm thấy gì, chỉ thầm thấy tiếc hận cho vị tiểu sư thúc kia. Ngày hôm nay thật là quá khéo, còn bị phái tới đưa đan dược, ngược lại có thể thỏa mãn lòng hiếu kì đối với vị Từ đại thiếu Từ Hàn kia.

"Từ huynh! Từ huynh!| Tống Nguyệt Minh lay lay Từ Hàn, nhíu mày lại, cảm thấy Từ Hàn nhìn chằm chằm vào một nữ tử như thế có chút không ổn, huống hồ hắn còn có hôn ước trong người.

Từ Hàn như vừa tỉnh mộng.

"Chính là tại hạ." Hắn nói, trong giọng nói mang theo một ít bối rối.

Tần Khả Khanh không biết tên hắn, cũng chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ của hắn, cô tất nhiên không thể nhận ra hắn.

Từ Hàn rất rõ ràng điểm này, nhưng hắn vẫn thấy hơi lúng túng.

"Đây là đan dược mà tiểu sư thúc bảo ta mang tới. Tần Khả Khanh bị hắn nhìn đến hơi mất tự nhiên, lại nghĩ đến mấy tin đồn kia về Từ Hàn, cô vội vàng đưa đan dược đựng trong mấy cái bình thuốc trong tay ra.

Từ Hàn sững sờ, lúc này mới nhớ ra Diệp Hồng Tiên hôm qua đã đề cập đến chuyện này, nhưng không ngờ ngày hôm nay đã thấy đưa tới, càng không ngờ người mang đến lại là Tần Khả Khanh.

Từ Hàn nhận lấy bình thuốc, hắn rốt cuộc đè những suy nghĩ nơi đáy lòng xuống, mỉm cười với Tần Khả Khanh, chắp tay nói: "tạ ơn cô nương."

"Đây là chuyện thuộc bổn phận của ta." Tần Khả Khanh nghe vậy cũng chắp tay đáp lễ, nhưng đáy lòng lại không khỏi cảm thấy giọng Từ Hàn hơi quen, cô kì quái ngẩng đầu nhìn sang, nhưng lại không nhớ ra được bản thân đã từng gặp người này khi nào. Cuối cùng cũng không tiện hỏi nhiều, vì thế thi lễ một cái liền lên tiếng cáo từ.

Từ Hàn đưa mắt nhìn bóng lưng thiếu nữ đi xa, trầm mặc mấy giây mới thu hồi ánh mắt. ...

Về sau Từ Hàn lại bắt chuyện với Tống Nguyệt Minh một hồi, thiếu niên kia hứng thú bừng bừng bảo Từ Hàn, Tư Không Bạch sau khi trở lại Linh Lung Các, hôm nay hoàn tất đại điển bái sư, lại tuyên bố mấy tháng sau sẽ tổ chức đại hội luận đạo, trong ngày liền bắt đầu mời các đại môn phái Đại Chu, mà đồng thời cũng tuyển chọn các đệ tử đại biểu Linh Lung Các tham dự đại hội lần này. Ngày mai lại bắt đầu sớm kì thi đấu trong sơn môn mỗi năm một lần.

Thân là một đệ tử nội môn bình thường, Tống Nguyệt Minh không có cơ hội để tham dự sự kiện này, nhưng gã lại có hứng thú vô cùng với chuyện này, mời Từ Hàn ngay mai đi xem thi đấu với gã.

Từ Hàn nghĩ nghĩ, một là tầm này cũng đang rảnh rỗi, hai là hắn cũng muốn nhanh chóng tiễn thiếu niên này đi, nên nhận lời luôn.

Ăn xong cơm trưa, Diệp Hồng Tiên sai người truyền tin đến báo là chuẩn bị đột phá Đan Dương cảnh, bị Tư Không Bạch kéo đi bế quan, xem chừng một tháng tới sẽ không thấy mặt Diệp Hồng Tiên. Mà Sở Cừu Ly kêu gào muốn cho Chấp Kiếm Đường trả giá thật đắt vì chuyện khiêu khích hôm qua, sáng sớm đã ra ngoài ngồi chờ, không biết thu hoạch thế nào mà mãi chưa thấy về.

Từ Hàn lại lần nữa lấy hơn mười miếng Ngưng Nguyên Đan mà Chu Chương tặng ra luyện hóa, lại chữa trị xong hai khiếu huyệt. Sắc trời còn sớm mà hắn thấy rảnh, liền đi ra ngoài.

Linh Lung Các dù sao cũng là tông môn đệ nhất của Đại Chu, dù chỉ là một trong tam đại chủ phong là Trọng Củ Phong cũng đã to rộng khác thường.

Từ Hàn xưa nay không thích náo nhiệt, huống chi thanh danh của hắn trong lòng rất nhiều đệ tử ở Trọng Củ Phong này xưa nay không tốt lắm. Bởi vậy, hắn vẫn lựa chọn đi thẳng lên đỉnh núi như trước kia.

Trong đêm hôm qua, trên núi lại có tuyết rơi, toàn bộ Trọng Củ Phong đã bị tuyết bao phủ trong sắc bạc.

Từ Hàn lại đi đến mộc đình kia lần nữa, nhưng Chu Chương thường chọn chỗ này để đọc sách lại không thấy bóng dáng, có lẽ là đang chuẩn bị cho thi đấu sơn môn bắt đầu vào ngày mai đi? Từ Hàn nghĩ như vậy xong liền lơ đễnh, bước vào trong đình một mình.

Chỗ này đã gần đến đỉnh núi Trọng Củ Phong, tầm nhìn cực kỳ rộng rãi, Từ Hàn đứng trong đình, phóng mắt nhìn ra, hơn một nửa cảnh vật Linh Lung Các rơi vào tầm mắt.

Quả thực là sương giăng tiên cảnh, trắng ngần vô song, đẹp không sao tả xiết.

Nhưng Từ Hàn lại thấy hơi phiền muộn.

Hắn nghĩ đến cánh tay phải của mình, nghĩ đến ngày đó, âm thanh truyền đến từ phía chân trời, cảm thấy bất an, lại không sao bắt được manh mối.

"Hì hì." Lúc này cách đó không xa bỗng có tiếng cười khẽ, thanh thúy như tiếng suối róc rách chảy ra từ khe núi.

Sau đó, một cục đá không nhẹ không nặng bay đến ót Từ Hàn.

Từ Hàn cảnh giác quay đầu, Mèo đen trên vai lại càng cong người lên, lông đen dựng thẳng như kim nhọn, miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cặp mắt màu hổ phách cảnh giác nhìn bốn phía.

"Ai?" Từ Hàn hỏi, sắc mặt trầm xuống. Người phát ra tiếng cười kia hiển nhiên đang ở gần đó, nhưng Từ Hàn không sao tìm ra chỗ đối phương đang ẩn nấp ở đâu, có thể tưởng tượng người này tu vi cực kì cao.

"Mèo đen thật đáng yêu!" Giọng nói ấy lại vang lên lần nữa, sau đó Từ Hàn cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, một bóng người nhỏ xinh hiện lên, Mèo đen trên vai hắn đã ở trong tay người đó.

Từ Hàn cả kinh, tốc độ của người này quá nhanh, nhanh đến mức hắn cơ bản không có cơ hội phản ứng thì Mèo đen đã bị cướp đi, hắn định thần nhìn lại thì phát hiện người vừa ra tay kia là một thiếu nữ.

Thiếu nữ nhìn qua mới mười ba mười bốn tuổi, mặc dù đang là giữa tháng mười mùa đông giá rét lại mặc một thân váy lụa mỏng màu tím, hai gò má không thoa phấn lại đỏ hây hây, còn có nét bầu bĩnh của trẻ con, nhìn đáng yêu như một con búp bê.

Hiện tại nàng ta đang ôm Mèo đen, vuốt ve bộ lông trên lưng Mèo đen. Mèo đen xưa nay không thân thiết với người khác tất nhiên là không thích, nhưng chẳng biết tại sao lại không dám hành động bừa bãi, chỉ căng thẳng nằm trong lòng thiếu nữ kia, mặc cho nàng ta vuốt ve, chỉ dùng ánh mắt như cầu cứu nhìn Từ Hàn.

Thấy Huyền Nhi bị bắt lấy, cơ bắp toàn thân Từ Hàn lập tức căng lên, hắn nhìn thiếu nữ có vẻ vô hại trước mắt, trong lòng lại dấy lên sự cảnh giác vô hạn chưa từng có. Có thể dễ dàng túm lấy mèo đen trong tay hắn như thế, lại có thể khiến cho mèo đen sợ hãi như vậy, chắc chắn không phải nhân vật bình thường.

"Ngươi là ai?" Từ Hàn trầm giọng nói.

"Con mèo đen này của ngươi rất được, tặng cho ta được không?" Búp bê kia dường như không nghe thấy câu hỏi của Từ Hàn, nàng ta hỏi một đằng trả lời một nẻo như vậy.

"Các hạ không hỏi nguyên do liền đoạt mèo đen của ta, chẳng phải là quá khinh người quá đáng sao?" Sắc mặt Từ Hàn càng thêm âm trầm, cơ bắp toàn thân hắn thời khắc này vẫn đang căng lên, hiển nhiên đã làm tốt chuẩn bị để có thể ra tay bất cứ lúc nào.

"Sao nào? Giận rồi à?" Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn Từ Hàn, một đôi mắt to như trăng tròn sáng long lanh chớp chớp.

Hừ!

Từ Hàn nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, thân thể chấn động, rõ ràng liền xuất thủ, xông về phía thiếu nữ.

Hắn sớm chiều ở chung với mèo đen, tình cảm sâu đậm, cô bé này mặc dù có thân pháp quỷ dị, nhưng Từ Hàn lại không có ý định thỏa hiệp.

Dù cho là sư tử vồ thỏ cũng phải cần dùng toàn lực, huống chi tình huống trước mắt, hắn hoàn toàn không phải sư tử, so sánh với cô bé trước mắt, hắn càng giống con thỏ kia hơn. Bởi vậy hắn vừa ra tay đã không lưu thủ chút nào.

Thân thể hắn như chớp giật, thoáng cái đã xông đến trước mặt cô bé, nắm tay phải vung ra, mơ hồ mang theo tiếng xé gió, có khí thế mở núi lấp song.

"Giận thật rồi à?" Đối mặt với một quyền cuồng bạo của Từ Hàn như thế nhưng cô bé kia lại không tránh không né, hai mắt lúc ấy đã híp thành trăng lưỡi liềm, cười hì hì nói.

Sau đó, nàng ta duỗi ra một tay, tốc độ chậm chạp, lại mơ hồ mang theo một cỗ vận luật kì quái, tựa hồ mỗi động tác kéo theo lực lượng nào đó của thiên địa

Lúc này, nắm đấm của Từ Hàn vẫn vung đến trước mặt nàng ta, một quyền này nếu như hạ xuống, có thể tưởng tượng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cực kỳ này sẽ hóa thành một bãi thịt nhão ngay lập tức.

Còn bàn tay mà cô bé kia duỗi ra cũng đồng thời đi đến trước mặt nàng ta, chắn giữa nàng và nắm tay của Từ Hàn.

Đó là tình cảnh khiến người ta cực kì sợ hãi.

Một quyền to như đấu sắt, một tay trắng noãn như ngó sen.

Hai bên đặt cùng một chỗ, quả thực khiến người ta cảm thấy khác biệt quá rõ ràng.

Nhưng giữa lúc đó, bàn tay nhỏ trăng ngần kia một ngón trỏ duỗi ra.

Nhẹ nhàng chậm rãi chạm vào nắm đấm so ra to như nồi đất kia.

Tinh!

Một tiếng động nhỏ vang lên giữa tuyết.

Từng luồng chân nguyên chấn động như sóng gợn tản ra từ đầu ngón tay của thiếu nữ.

Sau đó...

Thân thể khí thế hung hăng của Từ Hàn đột nhiên bay ngược ra ngoài như diều đứt dây.

Hắn đâm thẳng vào một gốc cây làm rụng hết lá cây khô trên cành mới dừng lại.

Mấy giây sau, Từ Hàn chật vật đứng lên từ trong đống tuyết, toàn thân lấm lem bụi đất.

Hắn không kịp lau sạch nước tuyết đong trên người mình, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái kia, trong mắt tràn ngập nỗi khiếp sợ nồng đậm không cách nào tản đi.

Thân thể của hắn từ lâu đã qua Kim Cương cảnh, đây chính là cảnh giới tương đương với Tam Nguyên cảnh, cho dù là tư chất cường đại Diệp Hồng Tiên, hôm nay cũng mới đến Đan Dương cảnh.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.