Chương 144: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau
(2) " Nói về tin dữ của đồng môn, ngữ khí của Phương Tử Ngư cũng trở nên trầm trọng mấy phần.
"Hừ, trăm dặm chung quanh thành Nhạn Lai thì nó dù sao cũng là một cái thành lớn, có câu là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, sao cả một vị khám nghiệm tử thi đều không có? Nếu như lão đã nhận được thi thể, sao lại không hề có một tin tức nào truyền ra?" Lạc Văn Cố lập tức phát ra một tiếng hừ lạnh, hiển nhiên có chút bất mãn với cách làm việc của Thái thú thành Nhạn Lai.
"Lời của Lạc sư đệ không phải không có lý, nếu như vị Thái thú kia chỉ bởi vì triều đình cùng Linh Lung Các trở mặt mà không hành động thì còn may, nhưng nếu như có liên quan đến Yêu tà kia, chúng ta đi lần này có lẽ đúng ý của đối phương." Phượng Ngôn tiếp lời, khẽ nói.
"Ý của sư huynh là rất có thể Yêu họa ở thành Nhạn Lai là âm mưu của triều đình, cố ý dẫn Linh Lung Các chúng ta mắc câu, sau đó đánh bại từng người một, giống như những đồng môn ở các nơi bị ngộ hại trong những ngày này sao?" Lời nói của Phượng Ngôn lập tức làm cho trong lòng mọi người ở đây phát lạnh, lúc này mới thực sự hiểu được chuyến này rất hung hiểm.
"Vẫn chưa thể kết luận được việc này, thế nhưng chúng ta đi chuyến này lại không thể làm như hai sư đệ trước đó, cần phải suy nghĩ kế sách thật kỹ." Phượng Ngôn khóe miệng mỉm cười, hiển nhiên trong lòng đã có thượng sách.
"Sư huynh cũng không cần che giấu, nhanh nói ra a." Lập tức liền có người thúc giục, dù sao chuyện này liên quan đến sinh tử của bọn họ, ánh mắt của mọi người lúc nhìn về phía Phượng Ngôn quả thực cực kỳ nóng bỏng.
"Vấn đề lớn nhất của chúng ta trong chuyến đi này đơn giản chính là địch trong tối ta ngoài sáng, mà kế sách của ta cũng rất đơn giản, chỉ cần làm những kế nhỏ, lại có thể nghịch chuyển tình thế." Phượng Ngôn nói được một nửa liền ngừng lại, ra vẻ cao thâm nhìn mọi người.
"Ài, ta nói những tên mê sách như các ngươi có phải đều ưa thích thừa nước đục thả câu hay không, ngươi có nói không, không nói ta đi ngủ đây." Mọi người nghe cũng thấy tò mò, chỉ có Sở Cừu Ly khoát tay áo không kiên nhẫn hét lên. Từ Hàn nghe cũng đau đầu một hồi, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn đại hán này một cái, Sở Cừu Ly lúc này mới tự biết nói lỡ, vội vàng thu tiếng.
Trái lại tính tình của Phượng Ngôn lại rất tốt, bị Sở Cừu Ly hét lên như vậy nhưng cũng không giận, nhếch miệng mỉm cười, liền nói tiếp.
"Nếu như không rõ địch ta, mà cũng không thể tín nhiệm cái phủ Thái Thú kia, vậy chúng ta chia binh làm hai đường, một đội có Du sư đệ cùng Bạch sư muội lấy danh nghĩa Linh Lung Các tiếp xúc với lão, nhận thi thể trở về, trong mấy ngày sau lại làm ra dáng muốn điều tra, sau đó lại không công mà lui, mượn cớ ly khai, khiến kẻ địch trong chỗ tối buông lỏng cảnh giác, đội còn lại do ta cùng Phương sư muội dẫn đầu, cải trang lẻn vào âm thầm điều tra, kể từ đó tình thế giữa hai bên địch ta sẽ thay đổi, địch ở chỗ sáng mà ta lại ở chỗ tối, lúc này tiến hay lùi thì quyền chủ động đều trong tay chúng ta, chẳng phải đẹp quá thay?"
Lời vừa nói ra khiến mọi người đều gật đầu liên tục, ngay cả Từ Hàn cũng ngầm cảm thán vị đại sư huynh của Đại Hoàn Phong quả thật rất cao minh. Mặc dù không thể nói kế sách như vậy quá mức tinh diệu, đổi lại là Từ Hàn cũng có thể nghĩ ra, nhưng chắc chắn không thể nhanh chóng phân tích rõ ràng mọi chuyện như vậy được.
Mà nếu như đã xác định được kế sách, mọi người đều không có bất kỳ dị nghị gì, Phượng Ngôn lại cẩn thận sắp xếp một phen, rồi mọi người liền tản đi.
"Tử Ngư." Từ Hàn đi ở sau cùng của đội ngũ bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, mở miệng gọi Phương Tử Ngư lại.
Cô gái kia nghe vậy ngoái đầu nhìn về phía Từ Hàn, tròng mắt đen thui dường như rất biết nói chuyện, triển lộ hoàn toàn nghi vấn ở trong lòng.
"Ta nghe nói lúc Đan Dương cảnh đại thành sẽ kết thành Nội đan, chia làm ba phẩm, ngươi biết trong đó khác nhau chỗ nào không?" Từ Hàn có chút không đầu không đuôi hỏi.
Tròng mắt Phương Tử Ngư hơi híp lại, cô đánh giá Từ Hàn một phen từ trên xuống dưới, dường như nhìn ra mấy thứ gì đó, nhưng cũng không nói ra.
"Đan chia ba phẩm, hạ phẩm là vàng, trung phẩm là đỏ, thượng phẩm là tím. Phẩm cấp của kết đan phụ thuộc vào trình độ chân khí hùng hậu của người tu hành, cùng với thiên phú trời cho quyết định, thí dụ như vị hôn thê của ngươi chính là đan tím thượng phẩm vạn người có một, tao ngộ như vậy, nếu như sau này không gặp đại nạn, nàng chắc chắn sẽ đạt tới Tiên cảnh, nhưng chuyện đời thực sự không phải tuyệt đối, thí dụ như. . ." Nói đến đây, hàm răng ngà thiếu nữ bỗng nhiên bị nàng nghiến thật mạnh,"thí dụ như tên đồ đần họ Trần kia, Đan Dương cảnh kết xuất đan vàng hạ phẩm, nhưng thực lực hôm nay. . ."
Từ Hàn thông qua những ngày này ở chung nên đã biết được tên đồ đần mà thiếu nữ tâm tâm niệm niệm trong miệng chính là Trần Huyền Cơ - Đại sư huynh trên Trọng Củ Phong.
Hắn cũng không quan tâm yêu hận tình cừu giữa hai người, vào lúc đó lại hỏi tiếp: "ngoại trừ ba phẩm này, lẽ nào không có những Nội đan khác sao?"
Từ Hàn vốn ôm thái độ khiêm tốn mà thỉnh giáo, nhưng ai biết thiếu nữ sau khi nghe vậy, lại lộ ra một thần sắc như là đang hỏi "ngươi là đồ ngu sao?".
"Đan chia ba phẩm, từ xưa đến nay đã là như vậy, sao có thể có phẩm thứ tư ?" Thiếu nữ cực kỳ chắc chắc nói.
"Thế nhưng . ." Từ Hàn lúc này còn muốn hỏi thêm chút, nhưng trong đám người bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi, dường như là một nữ đệ tử tìm Phương Tử Ngư có một số việc, thiếu nữ này xưa nay ham chơi, cô vào lúc đó cũng không quan tâm đến Từ Hàn nữa, sau khi trả lời đối phương một tiếng liền bước nhanh rời đi.
Mà Từ Hàn lại khổ não nghĩ đến lời nói của Phương Tử Ngư, hắn đứng một mình ở trong bóng đêm, thì thào lẩm bẩm vô kế khả thi.
"Đan chia ba phẩm, hạ phẩm là vàng, trung phẩm làm đỏ, thượng phẩm là tím."
"Nội đan của ta lại có màu ánh kim, rốt cuộc là cái thứ gì?"