Bên ngoài một khách sạn tên là Phong Ninh trong thành Cảnh Thăng, bóng đen lay động.
Bọn chúng từ trên cao lần lượt rơi xuống, giống như sói dữ ẩn nấp trong bóng tối đêm đen, lạnh lùng nhìn chăm chú cái tòa khách sạn kia, thật giống như mãnh thú bụng đói kêu vang nhìn chăm chú lên một con nai béo khỏe.
Sát cơ bắt đầu lan tràn. : Sát cơ: ý định giết người
Mà khách sạn này trong đêm mưa gió bão bùng vẫn vang lên một mảnh tiếng hoan hô, tiếng cười nói như cũ, không hề nhận ra giết chóc sắp tới.
Với tư cách một thành viên trong những Tu La này, Từ Hàn cau mày nhìn khách sạn phía xa, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ lại những lời nói của Nguyên Tu Thành hôm nay.
"Trận chiến này có Phán quan áo hồng dưới tay Tống đế vương đôn đốc, hiển nhiên Diêm La Thập Điện cực kỳ coi trọng chuyện này, nếu như ngươi nhân từ nương tay trong trận chiến này, đến lúc đó hiển nhiên sẽ lộ ra chân tướng, bị người phát hêện, đến lúc đó đừng nói là ngươi, cả ta cũng sẽ bị liên quan. Cho nên hôm nay, ngươi phải hạ quyết tâm, mặc kệ đối phương là ai, ngươi đều phải giết chúng!"
Từ Hàn cũng không phải là người không biết phân nặng nhẹ, hai năm qua hắn ngược lại bỏ qua không giết một số người không đáng phải chết, nhưng cũng đã giết chết rất nhiều người hắn không thể không giết.
Những lời dặn dò của Nguyên Tu Thành dưới suy nghĩ của hắn thực sự không được coi là vấn đề gì lớn, hơn nữa có lẽ là Nguyên Tu Thành cố ý gây nên, mục tiêu lúc này của hắn chỉ là một ít đệ tử Huyền Hà Phong Linh Lung Các được phái tới để che giấu tai mắt người. Những tu sĩ đắm chìm trong y đạo này có thể có bao nhiêu chiến lực, Từ Hàn đương nhiên hiểu rõ, phiền toái nhất chỉ sợ là mấy vị đệ tử áo xanh phụ trách hộ vệ, nhưng dưới tay khoảng chừng hơn hai mươi vị Tu La, có lẽ cũng không lật nổi sóng to gì.
Về phần vị Long Tòng Vân kia, giờ phút này chỉ sợ đã trên đường chạy tới chặn giết Thương Hải Lưu, nhưng gã không biết là, bọ ngựa bắt ve, còn có chim sẻ núp đằng sau. Hôm nay, vị Huyền Minh Kiếm Tiên danh chấn giang hồ này chỉ sợ đầu lìa khỏi người, làm thẻ đánh bạc cho Sâm La Điện đổi về tiền tài.
Chẳng qua có lẽ Sâm La Điện cũng không muốn xé toang da mặt với Linh Lung Các, vốn là tông môn đệ nhất Đại Chu, bởi vậy, tối nay hiển nhiên sẽ không thể lưu lại người sống nào. Đến lúc đó những nước bẩn này lại giội đến trên người Thương Hải Lưu, một công đôi việc, âm mưu của Sâm La Điện, chỉ cần nghĩ đã để cho Từ Hàn run sợ một hồi.
"Lên!"
Nương theo một tiếng hô nhỏ trong bóng tối.
Những Tu La ẩn nấp trong bóng tối theo tiếng mà động, bọn chúng giống như ma quỷ xuyên thẳng đêm tối, dùng tốc độ cực nhanh từ bốn phía bao vây tòa khách sạn kia.
"Người nào!" Những đệ tử Chấp Kiếm Đường Linh Lung Các hiển nhiên không phải chỉ là hư danh. Lúc đám Tu La cách khách sạn này mấy trượng liền bị người phát giác.
Nương theo một tiếng hét to, một tiếng loảng xoảng giòn vang, lóe sáng ánh đao kiếm ra khỏi vỏ.
Hai bên đều không có bất cứ ý tứ nói chuyện, sau một khắc là đao đao thấy máu đánh giáp lá cà.
Hiển nhiên Linh Lung Các không có một chút dự liệu đối với cuộc tập kích của Sâm La Điện, đệ tử áo xanh lưu lại phòng vệ cũng không quá hai ba người.
Tu vi của bọn họ mặc dù không tầm thường, hảo thủ đại thành Đan Dương cảnh, thả trong giang hồ hiển nhiên trở thành đối tượng tranh đoạt của nhiều nhà, nhưng ở dưới tay hai mươi vị Tu La vẫn như cũ không thể lật nổi sóng to gì.
Chỉ hơi hơi ngăn cản một hồi, đã dưới sự vây công xuống bị chặt đứt cổ, phun trào ra một đường máu tươi cực nóng, lập tức ngửa mặt ngã xuống, không còn khả năng đứng dậy.
Sau khi xử lý hết những cái thi thể này, đám Tu La áo đen giống như sói dữ xông thẳng đến khách sạn.
Tiếng vang ở nơi này sớm đã vạch trần ý đồ của bọn chúng đến mức nhìn một phát là thấy hết.
Nguyên một đám đệ tử Huyền Hà Phong Linh Lung Các trong khách sạn lập tức cực kỳ sợ hãi, mặc dù có một ít người phồng lên dũng khí muốn liều chết đánh cược một lần, nhưng những thiếu niên thiếu nữ không rành sự đời lại không phải là đối thủ của Tu La áo đen lòng dạ độc ác.
Toàn bộ khách sạn, vào lúc đó lập tức đau thương đầy đất, máy chảy khắp nơi.
Từ Hàn với tư cách là một thành viên Tu La, đương nhiên cùng mọi người giết vào trong khách sạn, hắn nhìn những người kia giống như lúa mạch bị cắt xuống mà mất đi tính mạng, nhăn mày lại.
Hắn đúng là vẫn không thể coi thường tất cả chuyện này.
Nhưng hắn đang ở Sâm La Điện, nếu không thể giết người, người chết chính là mình.
Hắn không có lựa chọn nào khác.
Vì vậy hắn thở dài một hơi, kéo lớp vải bố màu đen lên che mặt, trong con ngươi hiện lên một đường lạnh lẽo. Chung quy hắn phải giết một hai người, bằng không sẽ thực sự bị người nhìn ra sơ hở.
Nghĩ như vậy, hắn nhảy người lên, đến lầu hai khách sạn, hắn chọn trúng một cái cửa phòng, đưa chân đạp một cái, cửa phòng kia giống như giấy, bị hắn mạnh mẽ đá nát.
Hắn cất bước đi vào.
Ánh nến trong phòng đã tắt, nhưng từng vòng khói trắng còn theo sáp dầu dập tắt sáp không ngừng bay lên. Hiển nhiên, trước đây không lâu trong phòng còn có người.
Từ Hàn ám mắt lạnh lùng, chậm bước chân của mình lại.
Dao găm được hắn nắm trong tay, mấy năm này vào sống ra chết, để cho hắn hiểu được một cái đạo lý đơn giản, sư tử vồ thỏ, cũng cần dùng hết toàn lực. Bất cứ điều gì khinh địch, cũng có thể đưa ngươi rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Từ Hàn hiểu đạo lý này, bởi vậy sau khi biết rõ trong khách sạn đã không còn bất kỳ người nào có sức lực để ra tay, hắn vẫn cẩn thận từng li từng tí như cũ.
Hắn bảo trì chính mình ở trong trạng thái bất kỳ lúc nào cũng có thể nổi loạn, dùng nó ứng đối bất kỳ tình huống nào có khả năng xảy ra.
Mà hiển nhiên, hắn đánh giá cao đối thủ ẩn núp trong bóng đêm.
Hắn đi một vòng trong phòng, người trong bóng tối cũng không có ý định ra tay, mà ẩn núp ở nơi hẻo lánh, Từ Hàn thậm chí có thể loáng thoáng nghe được tiếng hít thở lạnh run của y.
Đó cũng không phải là một cái lựa chọn tốt.
Từ Hàn hiểu rất rõ, trốn tránh mãi mãi không phải là phương pháp giải quyết vấn đề, đạo lý này đối với bất cứ chuyện gì đều giống nhau.
Liều chết đánh cược một lần còn có đường sống, ẩn núp, lại chỉ có thể đợi cái chết tới.
Hắn một lần nữa thở dài một hơi, lại không biết đến rốt cuộc là vì con nai run rẩy trong bóng tối, hay là bây giờ đề cập dao mổ bản thân.
Nghĩ như vậy, hắn xoay người qua cất bước đi về phía ngoài cửa.
Mà trong nháy mắt hắn bước ra cánh cửa, trong phòng chợt truyền ra một tiếng vang nhỏ.
Đó là một thanh âm vô cùng khẽ, khẽ đến mức hầu như không thể nhận ra.
Đó là một tiếng hít thở, một tâm tư căng thẳng rốt cuộc buông lỏng xuống, phát ra tiếng hít thở.
Mà Từ Hàn đang chờ đúng là thanh âm này.
Hắn nhạy cảm bắt được vị trí của thanh âm kia, thân hình dừng lại đột nhiên quay đầu, nhảy đến chỗ kia.
Thân ảnh trong bóng tối hiển nhiên không ngờ Từ Hàn sẽ có động tác này, y rốt cuộc không có cách nào ẩn núp tiếp, đứng người lên, liền muốn thử ý đồ thoát đi.
Nhưng y lại không phải là đối thủ của Từ Hàn?
Nhưng trong nháy mắt, Từ Hàn đã đi tới trước mặt bóng người kia, hắn vung một tay ra, gắt gao tóm được cổ người kia, sau đó dùng sức một chút, đã nhấc nó lên.
Nữ.
Từ Hàn sững sờ, sau một khắc liền từ xúc cảm trong tay cảm nhận được thân phận của con nai này.
"Đáng tiếc, ta vẫn phải là giết ngươi." Từ Hàn ngẩng đầu nhìn cô gái bị mình nắm lấy, trong bóng tối hắn cũng không thấy rõ dung mạo của nàng, nhưng vẻ hoảng sợ trong con ngươi của nàng lại rõ rơi vào trong mắt Từ Hàn rõ ràng.
Hắn có chút bất đắc dĩ nói.
Thả nàng, chuyện hôm nay sẽ bại lộ, mà Sâm La Điện một khi truy xét xuống, tất cả Tu La tham dự ngày hôm nay cũng không thể may mắn thoát khỏi - quy củ của Sâm La Điện luôn là không nói tình cảm như thế.
Nghĩ như vậy, dao găm trong tay bị hắn giơ lên cao cao, hàn quang trên lưỡi dao sắc bén, để cho con nai kia sinh lòng tuyệt vọng.
Nàng biết rõ, hôm nay nàng không có bất kỳ khả năng sống sót nào.
Ánh mắt của nàng vào lúc đó chậm rãi nhắm lại, cố hết sức yên lặng chờ đợi cái chết tới.
Có lẽ do số phận đưa đẩy.
Hay là trong sâu xa có một thứ gì đó tác quái.
Ngay lúc đao của Từ Hàn sẽ rơi vào trên cổ cô gái, mây đen bao phủ ánh trăng chợt tản đi, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong gian phòng mờ mịt này.
Ánh trăng kia, chiếu sáng dao găm lạnh lẽo của Từ Hàn, đương nhiên, cũng chiếu sáng dung nhan của cô gái.
Đó là một khuôn mặt không hề xinh đẹp, thậm chí bởi vì trong lòng tràn đầy sợ hãi, lúc này khuôn mặt đó yếu ớt vô cùng, không có một chút huyết sắc.
Nhưng Từ Hàn vào lúc đó ngây ngẩn cả người.
Mặc dù bốn năm chưa từng gặp lại, mặc dù chỉ vội vàng thoáng nhìn, nhưng trong nháy mắt này, hắn vẫn nhận ra nàng.
Con ngươi của hắn bỗng nhiên phóng đại, thậm chí bắt đầu run rẩy vô cớ, run rẩy như vậy theo thời gian trôi qua, mỗi một giây đều mạnh hơn lúc trước.
"Là ngươi. . ."
"Là ngươi. . ."
"Là ngươi! ! !"
Hành động của hắn giống như điên rồ, thì thào lẩm bẩm.
Dao găm trong tay trong một khắc này bỗng nhiên rơi xuống, cắm trên mặt đất.