Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 169: Hổ báo? Đàn sói? (2)

Chương 169: Hổ báo? Đàn sói? (2)


Thế nhưng dù sao việc này không quá bí mật, Từ Hàn thật cũng không có ý giấu giếm.

"Ừ." Hắn khẽ gật đầu, coi như là đáp lại.

"Vậy Từ huynh định ngày nào rời khỏi Linh Lung Các vậy?" Ánh mắt Chu Chương bỗng nhiên híp lại, khóe miệng ẩn chứa ý cười nhìn về phía Từ Hàn.

Thân thể Từ Hàn vào lúc đó chấn động, hắn chỉ nói qua ý định rời khỏi Linh Lung Các với riêng Diệp Hồng Tiên, lấy tính cách của nàng chắc chắn sẽ không nói chuyện này với người khác, nhưng vị Chu Chương ở trước mặt sao có thể biết được chuyện này? Trong lúc nhất thời hắn hoảng sợ và bất định, ánh mắt nhìn về phía Chu Chương bắt đầu trở nên hồ nghi.

"Hổ trên núi sao có thể ở yên một chỗ, Giao Long sao có thể ở nơi nước cạn? Từ huynh đã chữa xong kinh mạch, bước tiếp theo chắc hẳn phải là Giao Long xuất thế, mãnh hổ xuống núi ư?"

Dường như nhìn ra Từ Hàn nghi hoặc, Chu Chương cười nhẹ nói, sắc mặt như thường.

Từ Hàn nghe vậy đương nhiên không kìm được sững sờ, hắn cười khổ lắc đầu."Từ mỗ chỉ là một kẻ áo vải, chỉ muốn sống yên phận, sao có thể so với Giao Long mãnh hổ?"

"Triều Đại Hạ đã nhìn chằm chằm từ lâu, Mục Cực chỉ ngăn cản được nhất thời, nhưng không chống được cả đời. Loạn thế buông xuống, muốn an phận ở một góc, thói đời này chỉ sợ sẽ không được như tâm ý của Từ huynh." Chu Chương lắc đầu, cũng không dây dưa quá nhiều trên vấn đề này, trái lại hỏi: "nếu đã muốn rời đi, Từ huynh có thể nghĩ đến nơi muốn đến chưa?"

Từ Hàn nghe vậy, ý cười khổ trên mặt càng lớn.

"Từ mỗ ở trên đời này hoàn toàn không chí thân, cũng không có bạn bè tốt, giống như bèo nước không có rễ, chỉ có chỗ đến mà lại không hề có đường về."

"Đã như vậy, sao còn muốn rời đi?"

"Chu huynh không biết, Từ mỗ. . . ài, một lời khó nói hết, tóm lại nếu ta ở đây có lẽ còn có thể hại chư vị, đưa tới phiền toái cực lớn cho Linh Lung Các." Từ Hàn trầm giọng nói.

Có thể vì khí chất đặc thù trên người Chu Chương, khiến Từ Hàn không thể không mở rộng lòng mình.

"Phiền toái cực lớn? Có thể lớn đến bao nhiêu?" Chu Chương nghe vậy chỉ cười lơ đễnh,"chuyện trên đời dù có lớn đến bao nhiêu, cũng không thể lớn một một chữ chết."

"Chết chẳng lẽ còn không đủ lớn sao?" Từ Hàn nhíu mày, cũng không hề đồng ý với quan điểm của Chu Chương. Từ nhỏ hắn đã bôn ba ngược xuôi vì cái mạng nhỏ này, chật vật không chịu nổi. Trong suy nghĩ của Từ Hàn, sinh mệnh là thứ quan trọng nhất, không có sinh mệnh, sẽ không còn bất cứ vật nào khác.

"Sinh mệnh đương nhiên quan trọng, thế nhưng nó không phải là thứ quan trọng nhất?" Chu Chương ý vị thâm trường nhìn Từ Hàn, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy.

"A? Nhưng trong suy nghĩ của Từ mỗ, trên đời này không có đồ vật nào quan trọng hơn tính mạng cả." Ánh mắt Từ Hàn vào lúc đó bắt đầu híp lại, thẳng tắp nhìn về phía Chu Chương, có chút vẻ đối chọi gay gắt.

"Thật ư? Từ huynh nếu như cảm thấy tính mạng của mình quan trọng nhất, vậy tại sao còn phải rời khỏi Linh Lung Các, đưa mắt nhìn toàn bộ Đại Chu thì ngươi sao có thể tìm được một chỗ an toàn hơn nơi đây?" Chu Chương nhẹ nhàng gõ cây cột bên trong mộc đình, hào quang trong mắt càng thâm sâu."ngươi đã cứu mạng bọn họ ở thành Nhạn Lai, lấy tính cách của đám người Tống Nguyệt Minh , nếu như Từ huynh có phiền toái, bọn họ chẳng phải sẽ lấy tính mạng để bảo vệ. Bởi như vậy, nếu thật sự chờ đến ngày cái phiền toái lớn mà Từ huynh nhắc đến, bất kể lúc đó tìm kiếm che chở, hay nhân cơ hội trốn chạy để khỏi chết, chẳng phải đều tốt hơn nhiều việc Từ huynh một người một mình ly rời đi?"

Lời nói của Chu Chương không thể nghi ngờ đã chọt trúng đau đớn trong lòng Từ Hàn, sắc mặt của hắn cùng lúc đó biến đổi, hào quang trong mắt lập loè bất định.

"Nếu như lòng có lo lắng, sao phải đau khổ lẻ loi một mình."

"Độc hành có thể là hổ báo, thế nhưng quần cư chưa hẳn là dê bò."

"Nếu không nói chính xác, là đàn sói thì sao?". . .

Lời nói của Chu Chương khiến Từ Hàn không thể nào phản bác, hắn lâm vào trầm tư, nhưng nhất thời lại nghĩ mãi mà không rõ, cuối cùng chỉ có thể là cúi đầu thu thanh nói một tiếng cáo từ với Chu Chương, liền tự mình rời đi.

Đưa mắt nhìn bóng lưng Từ Hàn đi xa, trong rừng rậm phía sau Chu Chương bỗng nhiên có một bóng người xinh đẹp mặc váy dài màu hồng đi ra.

Nàng đi tới bên người Chu Chương, đứng sóng vai với người nam nhân này.

"Ngươi cảm thấy sẽ thuyết phục được hắn sao?" Bóng người kia vào lúc đó chợt nói, thanh tuyến nhu hòa, tựa như oanh kêu.

"Hắn là hổ báo độc hành, ngươi lại không muốn để hắn làm sói đầu đàn?" Chu Chương lắc đầu,"ta sao có thể thuyết phục được?"

"Chuyện này phải xem chính bản thân hắn, hắn hiểu thông suốt thì có thể giữ được, nếu không nghĩ ra, dù ta nói thêm nữa cũng chỉ phí công." Vừa dứt lời ấy, Chu Chương quay đầu, nhìn về phía gương mặt tuyệt mỹ bên cạnh mình, lại hỏi: "thế nào, có tin tức của Thiên Sách Phủ ư?"

Bóng người màu đỏ kia nghe vậy sững sờ, nhưng vẫn lập tức hồi đáp: "Triều Đại Hạ đã đóng quân mấy tháng bên ngoài Kiếm Long Quan, hôm nay đã đầu xuân, vị quốc trụ triều Hạ - Thôi Đình kia chỉ sợ sẽ không kìm được, mấy ngày nay cũng đã khiêu chiến mấy lần, nhưng Mục Cực lại co đầu rút cổ trong thành, không chịu ra khỏi thành nghênh chiến, không biết rốt cuộc có ý gì."

Nói đến đây, bóng người màu đỏ kia ngước mắt nhìn Chu Chương một cái, lại thấy sắc mặt gã như thường, khi nghe những lời kia xong chỉ khẽ nhíu mày, liền hồi đáp nàng.

"Dưới tay Thôi Đình không quá mười vạn đại quân, kêu gào như thế, Mục Cực cầm trong tay hai mươi vạn Mục Gia quân, sao có thể ngồi không để lão muốn làm gì thì làm?"

Hiển nhiên Chu Chương cũng rất khó hiểu với hành động của Mục Cực.

"Xem ra, thời gian yên ổn của ta cũng sẽ chấm dứt nhanh chóng." Nói đến đây, Chu Chương thở dài một hơi.

Bóng người kia dường như hiểu được ý trong lời nói của Chu Chương, có chút lo lắng nói: "nhưng nếu để cho Chúc Hiền biết được, chỉ sợ y sẽ không buông tha ngươi!"

"Không buông tha ta?" Lúc đó ánh mắt Chu Chương bỗng nhiên nheo lại, thanh tuyến cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng thêm vài phần.

"Chính ta sẽ không bỏ qua cho Trường Dạ Ty của y!"





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch