Một ngày này, Diệp Hồng Tiên đã rời khỏi giường từ sớm, sau khi báo với Từ Hàn vài câu liền một mình đi đến Trọng Củ Phong.
Nàng đã đến thời khắc mấu chốt từ Tam Nguyên cảnh trùng kích Thông U cảnh, rất là cực nhọc, thế nhưng mỗi ngày vẫn kiên trì trở về nấu một bàn cơm tối cùng ăn với Từ Hàn.
Từ Hàn cũng từng khuyên nàng, có Sở Cừu Ly ở đây, thực sự không cần Diệp Hồng Tiên phải hao tâm tổn trí vì những chuyện này.
Nhưng vị tiểu sư thúc này lại có lập trường của chính mình.
"Nữ đầu bếp nhỏ nhắn của ngươi bị ta cưỡng chế rời đi, đương nhiên chuyện nấu cơm phải rơi vào trên đầu ta."
Lời này ra khỏi miệng, Từ Hàn đương nhiên không thể phản bác lại. . . .
Từ Hàn bởi vì muốn thúc đẩy Kim Đan cùng Kiếm chủng bên trong thân thể dung hợp, tu vi đã đến bình cảnh.
Sau khi tiễn Diệp Hồng Tiên đi, hắn liền bắt đầu luyện kiếm ở bên trong sân.
Hắn cũng không hề biết bất kỳ kiếm pháp cao thâm nào, nhưng nếu như muốn tu luyện, đương nhiên không thể thiếu ma luyện đối với kiếm đạo.
Theo như lời nói của Thương Hải Lưu, kiếm chiêu trong thiên hạ, bất kể là cao thâm đến mức nào, đều không thể thoát khỏi: đâm, quét qua, bổ xuống, vung lên, đánh trúng.
Chỉ cần luyện những thứ này đến cao độ, mặc kệ tu luyện bất cứ kiếm chiêu nào đều có thể nói là làm chơi ăn thật.
Từ Hàn được chứng kiến kiếm pháp cường hãn của Thương Hải Lưu nên không có chút nghi ngờ đối với chuyện này, những ngày này vì quá bận bịu, cho nên hắn có chút lười biếng đối với việc tu luyện kiếm pháp, đang muốn tập luyện một phen, qua ít ngày đi tới Chấp Kiếm đường đổi lại một bản kiếm quyết cao siêu hơn.
Hắn thân là khách khanh nên mỗi tháng có ba trăm Ngưng Nguyên đan, thêm với chuyện ở thành Nhạn Lai hắn lập công lớn, với công lao đoạt được muốn đổi lại một bản kiếm quyết cũng không phải là việc khó.
Nghĩ đến những chuyện này, Từ Hàn càng ra sức, thanh kiếm Hình Thiên trong tay ngay lập tức bị hắn vung vẩy sinh ra đầy trời gió lốc.
"Ngâm nga! Họ Từ kia, ngươi đi ra cho ta!" Nhưng vừa mới bày ra bộ dáng này, ngoài cửa liền vang lên một giọng nói đầy tức giận.
Từ Hàn sững sờ, lập tức cười khổ thu hồi trường kiếm trong tay.
Mèo đen đang chơi đùa hăng say với côn trùng ở trên mặt đất chợt chấn động, như gặp đại địch chạy trốn vào trong phòng, không dám thò đầu ra.
Trong Linh Lung Các này có thể làm cho Huyền Nhi sợ hãi như thế cũng chỉ có vị nhị sư tỷ Phương Tử Ngư kia rồi.
Từ Hàn nghĩ đến, liền mở cửa lớn sân nhỏ ra.
Lọt vào trong tầm mắt chính là cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ủy khuất của Phương Tử Ngư.
"Làm sao vậy?" Từ Hàn hỏi.
"Không biết tên họ Trần kia đi nơi nào!" Tiểu sư tỷ đập chân một cái, khoai lang ôm trong ngực liền có một hai củ lăn xuống mặt đất.
Từ Hàn cũng không đáp lại cô, hắn đã quen với việc vị sư tỷ này luôn luôn phàn nàn. Hắn chỉ yên lặng cúi người xuống, nhặt khoai lang trên mặt đất lên.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi nướng khoai." Từ Hàn nói.
Lời kia vừa thốt ra, Phương Tử Ngư vừa mới còn nổi giận đùng đùng lập tức mặt mày hớn hở.
"Ta biết họ Từ ngươi tốt nhất á."
Mèo đen trong phòng vào lúc này nghe vậy thò đầu ra, nó nhìn hai người đang rời đi, rốt cuộc không thể chịu đựng được sự dụ hoặc của khoai nướng, bốn chân cất bước chạy theo. . . .
"Meo!" Trên đất trống bên cạnh đình gỗ, Huyền Nhi ăn khoai lang, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ thỏa mãn.
"Lần này lại vì chuyện gì vậy?" Từ Hàn vuốt ve bộ lông trên lưng Huyền nhi, nhìn Phương Tử Ngư như đang muốn biến khoai lang trước mặt thành vị đại sư huynh kia, cười hỏi.
"Ngươi có biết tên tiểu tử họ Mông của Ly Sơn Trần quốc không?" Phương Tử Ngư ngậm lấy khoai lang chưa kịp nuốt vào, ậm ừ không rõ nói.
Từ Hàn cũng đã quen với việc Phương Tử Ngư không thích gọi thẳng tục danh của người khác.
Hắn hơi sững sờ, liền nghĩ đến những chuyện mà Tống Nguyệt Minh đã từng nói qua với hắn mấy ngày trước đây, lông mày lập tức nhíu lại nói.
"Ngươi nói là Mông Lương - vị cao đồ của Diễn Thiên Thu, người đã đánh bại hơn mười vị kiếm tu trẻ tuổi của Đại Chu ư?"
Nói đến vị Mông Lương này hôm nay trong Đại Chu cũng rất nổi tiếng.
Khoảng chừng năm trước xuất quan rời Ly Sơn, trên đường từ Trần quốc giết đến Đại Chu, hễ là kiếm tu trẻ tuổi có chút danh khí đều không thoát khỏi thư khiêu chiến của gã, mặc dù chưa hề đả thương người, nhưng đại quốc mênh mông lại không tìm được một người là đối thủ của gã, quả thực khiến cả giang hồ Đại Chu hổ thẹn.
Nghe đồn hôm nay gã đã đến thành Thiên Đấu ở Từ châu, gửi thư chiến với Nhạc Thành Bằng, con trai Nhạc Phù Dao, ba ngày sau liền muốn quyết chiến.
Nếu như Nhạc Thành Bằng cũng nhận lấy thất bại.
Vậy mặt mũi của kiếm tu Đại Chu có thể sẽ mất hết, mà người duy nhất có thể cứu xu thế này chỉ sợ cũng chỉ có vị Trần Huyền Cơ kia thôi.
Nghĩ tới đây, Từ Hàn dường như đã hiểu được chút ít.
"Ừ, tên họ Mông kia rất lợi hại, sư phụ đã từng nói, Nhạc Thành Bằng chắc chắn không phải là đối thủ của gã, mà người duy nhất có thể chống lại gã chính là tên đồ đần họ Trần kia, vì Linh Lung Các, y đương nhiên phải tu luyện thật tốt để chuẩn bị ứng phó tên kia." Phương Tử Ngư cắn răng hung hăng nói, nhìn bộ dáng giống như hận không thể xé tên Mông Lương kia thành mảnh nhỏ.
"Thực ra Trần huynh cũng là vì việc chính, ngươi cũng không nên tức giận vì huynh ấy." Từ Hàn nghe vậy không nhịn được cười lên. Mà trong lòng lại đánh giá vị Mông Lương kia cao hơn. Dù sao Chung Trường Hận cũng đã cho ra kết luận, đã như vậy thì gần như không sai được.
Từ Hàn lại không nghĩ ra Ly Sơn Trần quốc lại có thể bồi dưỡng ra một tên yêu nghiệt như vậy, rút cuộc là đáng sợ hay đáng kính.
"Ngâm nga, việc chính, việc chính! Cái gì đều là việc chính, thế giúp ta không phải là việc chính ư!" Phương Tử Ngư hiển nhiên không phải là hạng người thích nghe giảng đạo lý, Từ Hàn khuyên giải lại khiến bất mãn trong lòng vị nhị sư tỷ này càng lớn, cô lại hung dữ cắn một miếng khoai lang trong tay.