Trên đất trống bên ngoài tiểu hiên, hai thân ảnh đang đi về giao thoa, ánh kiếm chợt ẩn chợt hiện.
Trong đó một vị thiếu niên cánh tay phải bọc vải trắng, tay nắm một thanh trường kiếm màu đỏ hình dáng cổ quái, mũi kiếm đại khai đại hợp, mỗi một chiêu đều có thể nói thế nặng lực trầm.
Mà một người khác là thiếu nữ nhìn qua chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dáng đáng yêu. Tay nắm một thanh kiếm màu xanh, dưới kiếm phong lăng liệt của thiếu niên kia, lại dễ dàng bước chân theo ý mình, nhẹ nhàng tránh đi công kích của hắn, thành thạo tựa như nhàn nhã đi bộ.
Trong miệng thỉnh thoảng lại nói ra những âm thanh trong trẻo: "Bên trái!"
"Bên phải!"
"Phía trên!"
Mỗi lần vừa nói xong, trường kiếm trong tay giống như nghe theo điều khiển của cánh tay, chính xác xuyên qua mũi kiếm của thiếu niên, đâm vào vị trí cô nói.
Thiếu niên phải chống trái ngăn dưới thế công nhìn như tùy ý, thực ra lại lạnh thấu xương, chật vật không chịu nổi, rất nhanh bị thiếu nữ bắt được kẽ hở, mũi kiếm rung động, mạnh mẽ đánh bay kiếm trong tay thiếu niên ra ngoài.
"Sao nào? Bổn tiểu thư lợi hại không?" Thiếu nữ sau một kích được như ý đã lanh lợi đi tới bên cạnh thiếu niên, hai con mắt đen ngoặt thành hình trăng lưỡi liềm, cười hì hì khoe khoang.
Nhưng thiếu niên lại không trả lời cô, hắn chỉ trầm mặc nhìn cánh tay phải cầm kiếm của mình, nhăn mày lại, dường như rơi vào trầm tư.
"Này!" Cô bé không nhận được đáp lại nên rất là bất mãn hô, cái mũi tinh xảo nhíu lại, rất là đáng yêu.
"Tức giận à nha?" Cô tiến tới trước mặt thiếu niên, nói.
Thiếu niên vào lúc đó lắc đầu, lông mày giãn ra.
Hắn xoay người nhặt trường kiếm trên đất lên, nhìn về phía thiếu nữ, nói ra: "Lại đến!"
Kết quả là hai người lại một lần nữa quần chiến với nhau. . . .
[Tồi Nhạc Kiếm Pháp] là một môn kiếm pháp rất cương liệt.
Kiếm pháp như vậy ngoài việc tôi luyện kỹ xảo, càng coi trọng phát lực như thế nào, lấy thời gian ngắn nhất dùng nhanh nhất, cũng là phương pháp mạnh nhất để đánh bại kẻ địch.
Hoặc có thể nói trắng ra.
[Tồi Nhạc Kiếm Pháp] là một môn kiếm pháp giết người.
Kiếm pháp như vậy, coi trọng nhất chính là thực chiến.
Hơn nữa kiếm pháp này là cho người tu kiếm bình thường sử dụng, nhưng Từ Hàn lại không giống vậy, hắn điều tu kiếm cả trong và ngoài, muốn triển khai kiếm pháp này đến mức tận cùng, điều cần không chỉ đơn giản là thúc giục, gia trì chân khí trong cơ thể, còn cần vận dụng lực lượng của thân thể, hai thứ kết hợp mới đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Nhưng điểm này, Chung Trường Hận lại không có cách nào dạy hắn.
Dùng lời nói của vị tông sư kiếm đạo này thì mỗi người đều có kiếm đạo của chính mình, mặc dù đây cũng chỉ là một chuyện vụn vặt không đáng kể, nhưng tông sư chân chính là người nắm chắc những việc nhỏ không đáng kể này. Kiếm pháp cũng vậy, trong tay người khác nhau thậm chí có thể sinh ra hiệu quả khác nhau hoàn toàn.
Nếu như Từ Hàn muốn thực sự nắm giữ kiếm pháp này thì phải sử dụng phương thức của mình để cải biến bộ kiếm pháp kia.
Mà đây cũng là bài học đầu tiên vị tông sư kiếm đạo này dạy cho Từ Hàn.
Từ Hàn cũng ngầm suy tư chuyện này thật lâu.
Hắn tính toán một lần những người mình quen ở Linh Lung Các, có thể mời ai để bồi luyện với hắn.
Phải biết rằng đây chính là một chuyện rất quan trọng, nếu thực chiến thì phải được buông tay buông chân, nếu như hai bên đều sợ đầu sợ đuôi, cách làm như vậy sẽ không mang đến hiệu quả. Vì vậy người này nhất định phải mạnh hơn Từ Hàn rất nhiều, mà người đầu tiên Từ Hàn nghĩ tới chính là Trần Huyền Cơ.
Tu vi nhục thể của hắn chính là cảnh giới nhục thân thứ ba - Kim Cương cảnh, lực lượng hai tay có thể thi triển toàn lực khoảng chừng tám mươi quân, người bình thường nhận một quyền của hắn đủ để đánh thành thịt nát.
Mà mặc dù tu vi nội công chỉ là Đan Dương cảnh (cảnh giới thứ ai), nhưng khiếu huyệt đã mở khoảng chừng 365 miếng, mỗi một cái lại lớn gấp ba người thường, dung lượng chân khí trong cơ thể đủ để sánh với tu sĩ Tam Nguyên cảnh.
Hai thứ này cộng lại, Từ Hàn có thể bộc phát ra lực lượng trong thời gian ngắn quả thực đủ để phân cao thấp với tu sĩ Thông U cảnh (cảnh giới thứ tư).
Vì vậy, người Từ Hàn có thể nghĩ tới chỉ có thể là vị Trần Huyền Cơ kia.
Nhưng y bề bộn nhiều việc chuẩn bị ứng phó Mông Lương, tên đệ tử Ly Sơn đã đánh ngã rất nhiều thanh niên tài tuấn, khiến cả Đại Chu xôn xao, cho nên Từ Hàn lại không dám quấy rầy.
Nhưng ai biết Phương Tử Ngư vốn muốn tới cửa tìm Từ Hàn vui đùa nghe hắn nói điều phiền muộn này, lập tức vỗ vỗ bộ ngực, tự la hét đề cử mình muốn cùng Từ Hàn bồi luyện.
Mới đầu Từ Hàn có chút do dự.
Không phải hắn xem thường Phương Tử Ngư, lấy tư cách nhị sư tỷ của Linh Lung Các, kiếm tu đại thành Thông U cảnh, Từ Hàn tự biết ngay cả hắn liều tính mạng mình, cũng chưa chắc có thể đánh bại cô. Nhưng hắn sợ một khi ra sức giao thủ, không làm chủ nặng nhẹ sẽ khiến một bên bị thương.
Nhưng hắn vẫn không thể lay chuyển được sự dây dưa của Phương Tử Ngư, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Mới đầu Từ Hàn có nhiều lo ngại vì chuyện này, cũng không thi triển ra tất cả bản lĩnh của mình, nhưng mấy lần bị Phương Tử Ngư thoải mái đánh bại, Từ Hàn liền dần dần buông tay buông chân.
Cũng chính vào lúc này, Từ Hàn rốt cuộc đã hiểu thêm nhiều điều đối với thực lực của kiếm tu cao thủ.
Phương Tử Ngư dù sao cũng là cao thủ kiếm đạo do Chung Trường Hận dạy dỗ ra, mỗi một lần cô xuất kiếm thời cơ đều cực kỳ xảo diệu, góc độ xảo trá, sử dụng lực lượng cũng cực kỳ chắc chắn, quả thực khiến Từ Hàn quá chật vật.
Hai người đối chiến cả một buổi chiều, lúc này sắc trời đã tối, Từ Hàn lại không tìm được một cơ hội để chiến thắng, hoặc có thể nói là mỗi một lần bị thua hắn đều không có chút hồi hộp nào.
Nhưng mà mỗi một lần đối chiến cũng làm cho Từ Hàn có được ích lợi không nhỏ, trong lúc nhìn như mơ hồ này, hắn đã nhanh chóng tăng cường sự khống chế với [Tồi Nhạc Kiếm Pháp] cũng như lý giải càng sâu hơn về kiếm đạo.