Hắn dường như không cần thiết đi đánh bạc tình mạng của mình để cứu nàng.
Chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn là vì báo ân tình nửa cái bánh bao không nhân mấy năm trước?
Đương nhiên không phải.
Nhưng, hắn nương thân ở Sâm La Điện cũng không phải đơn giản là vì muốn sống sót như vậy.
Nếu là như thế, hắn có thể tìm một nhà giàu bình thường, bán đi chính mình, sao phải khổ cực chịu dằn vặt của Sâm La Điện?
Hắn theo lão khất cái làm ăn mày hơn mười hai năm.
Hắn từng không chỉ có một lần có nghi vấn như vậy đối với mình, đối với cái thế giới này.
Mà khi hắn trông thấy cô gái đã từng cứu mình bị bán đi, hắn muốn làm điều gì đó, cũng cảm thấy mình nên làm những gì. Nhưng lão ăn mày lại nói cho hắn biết, ngươi là một tên ăn mày, tên ăn mày phải có bộ dáng của ăn mày. Ngươi không thể làm được điều gì.
Khi đó, Từ Hàn rốt cuộc nghĩ thông suốt một chuyện.
Hắn không muốn làm tên ăn mày, hoặc bất cứ kẻ nô bộc nào.
Hoặc có thể nói, hắn cảm thấy là người thì không nên vì muốn tiếp tục tồn tại mà sống, người muốn sống tiếp, nhiều ít phải có chút ý nghĩa. Ý nghĩa kia là cái gì, hắn không biết, nhưng hắn muốn đi tìm.
Vì thoát khỏi thân phận như vậy, hắn lựa chọn Sâm La Điện. Mà tất cả ước nguyện ban đầu, đều vì năm đó hắn trơ mắt nhìn Tần Khả Khanh bị bán đi.
Nếu như lúc này, hắn vì mạng sống mà giết nàng, vậy bốn năm chịu đựng gian nan trắc trở lại có ý nghĩa gì?
Cho nên, nếu nói hắn cứu Tần Khả Khanh, chẳng bằng nói hắn tự cứu chính mình.
Nhưng Từ Hàn giờ phút này trầm ngâm, rơi vào trong mắt Tần Khả Khanh lại để cho cô bé này cho rằng Từ Hàn có điều khó nói. Nàng cười cười, nói ra: "nếu như không thuận tiện, vậy không cần nói đi." Nhưng thần sắc trên mặt nhiều ít có chút thất vọng.
Sau đó nàng giống như nghĩ tới điều gì, quay đầu một lần nữa nhìn về phía Từ Hàn hỏi: "vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi tên là gì không? Hoặc có thể cho ta nhìn hình dáng của ngươi như thế nào?"
Khuôn mặt Từ Hàn từ đầu đến cuối đều che một miếng vải đen, chuyện này khó tránh khỏi khiến đáy lòng Tần Khả Khanh rất hiếu kỳ. Dù sao nếu như hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, nàng thực sự không thể nghĩ ra vì sao Từ Hàn lại cứu nàng? Nhưng nếu như biết nhau, Tần Khả Khanh lại không thể nghĩ tới từ lúc nào nàng lại quen một nhân vật như vậy.
Yêu cầu này hiển nhiên ngoài dự liệu của Từ Hàn, hắn ngẩn người, dường như mất một hồi lâu, mới trầm mặc lắc đầu.
"Vì sao?" Tần Khả Khanh cũng không thoả mãn câu trả lời của Từ Hàn, nàng đứng người lên truy vấn, giọng nói không phát giác đã ngân vang thêm vài phần.
"Biết được quá nhiều không có ích lợi gì với ngươi." Từ Hàn nói như vậy. Mà trên thực tế cũng thực sự là như thế, Tần Khả Khanh không thể nào nhận ra hắn, hắn chỉ là một tên ăn mày bên đường, coi như nàng năm đó trong lòng lương thiện bố thí cho hắn một cái bánh bao không nhân, không ai sẽ thực sự nhớ một tên ăn mày như vậy? Trái lại, Tần Khả Khanh lúc nàu cũng không biết quá nhiều kế hoạch của Sâm La Điện, như vậy Sâm La Điện mới có khả năng tha cho nàng, nếu không. . . chỉ sợ sẽ đưa nàng tới tai họa chết người.
"Nhưng . . ." Tần Khả Khanh vào lúc đó phóng ra một bước, còn muốn nói cái gì đó. Nhưng thấy Từ Hàn giờ phút này nhưng dựa lưng vào thân cây nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần, hiển nhiên đã không còn ý muốn nói chuyện, nàng liền mạnh mẽ nuốt trở về lời nói đã ra đến khóe miệng.
Mà lần Từ Hàn nằm xuống đã hai canh giờ, sắc trời đã tỏa ra ánh sáng, nhưng Từ Hàn vẫn không có ý đứng dậy.
Tần Khả Khanh khó tránh khỏi có chút nóng vội, bọn hắn vẫn đang bị đuổi giết, nàng lúc này không cho rằng đây là một cơ hội tốt để nghỉ ngơi, bởi vậy nàng liên tục do dự, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "nè, ngươi đang làm gì thế? Chúng ta vẫn ẩn nấp chỗ này sao?"
"Đừng nóng vội, nhanh đến rồi." Từ Hàn lại híp mắt, nhàn nhạt đáp lại.
Mà đúng lúc này, trên bầu trời chợt đã tỏa ra ánh sáng chợt vang lên một tiếng khàn khàn, nương theo một hồi thanh âm vỗ cánh, một con quạ đen chậm rãi từ phía chân trời hạ xuống, rơi vào bả vai Từ Hàn.
Tần Khả Khanh sững sờ, ngược lại ngừng lời nói đã ra đến khóe miệng của mình.
Từ Hàn dường như đã sớm đoán được chuyện này, hắn tự tay nhè nhẹ vuốt ve đầu quạ đen này, sau đó đặt nó trên cánh tay của mình, lấy ra lá thư từ chỗ mắt cá chân của nó.
"Ám sát thất bại, Thương Hải Lưu ra tay cứu Long Tòng Vân, Long Tòng Vân bây giờ đang ở trấn Cốc Bằng tu dưỡng, mang theo tình nhân bé nhỏ của ngươi đi tìm lão đi, mãi mãi không thể trở về Sâm La Điện."
Nội dung trên tờ giấy cực kỳ đơn giản, nhưng lúc này lại vạch cho Từ Hàn một con đường sáng.
Về phần thư này rốt cuộc là do ai phát tới, Từ Hàn trái lại có thể đoán được vài phần, hắn biết rõ một khi hắn bị bắt, hiển nhiên không thể che giấu quan hệ giữa hắn và Nguyên Tu Thành, cho nên, hắn đã ngờ tới Nguyên Tu Thành sẽ nghĩ biện pháp giúp hắn thoát thân từ rất sớm.
Nhưng về phần mục đích của Nguyên Tu Thành cuối cùng là vì điều gì, hắn không thể biết được.
Hắn chỉ nhớ mang máng, lúc hắn tỉnh lại trong Tu La tràng, một thời gian dài tự trách bởi vì lòng dạ đàn bà của chính mình mà hại chết Lưu Sanh. Mà lúc hắn rơi vào cảm giác áy náy không thể tự thoát ra được, là người nam nhân kia bỗng nhiên xuất hiện, nói cho hắn biết, bất kể hắn muốn vì Lưu Sanh làm điều gì đó, nhưng điều kiện trước tiên hắn cần phải sống sót.
Lúc đó, cuộc nói chuyện kia đả điểm tỉnh Từ Hàn.
Vậy mới có Từ Hàn lúc này.
"Đi thôi." Từ Hàn nhét lá thư kia vào trong ngực, hai tay vung lên, thả quạ đen trong tay bay về phía chân trời, quay đầu nhìn về phía Tần Khả Khanh vẫn đang sững sờ ở bên cạnh, nói như vậy.