Khóe miệng y mang nụ cười khẽ, dường như y không hiểu phải cười ra sao, bởi vậy nụ cười xuất hiện trên gương mặt như tượng băng của y, có vẻ rất đột ngột, nhưng đồng dạng chuyện có thể khiến một người không hay cười phải cười rộ lên, vậy chắc chắn đối với y mà nói, phải là một việc rất trọng yếu.
Nhưng hiện giờ Từ Hàn không cách nào cảm nhận được sự vui sướng phát ra từ nội tâm của người đàn ông này.
Hắn hơi chần chừ, dù sao Thương Hải Lưu cũng là phản đồ của Kiếm Lăng, ít nhất thì lời đồn như vậy quả thực đã tồn tại trên giang hồ Đại Chu.
Hắn nhìn không thấu ý đồ mà Mặc Trần Tử đến đây, thêm chuyện Từ Hàn bất ngờ trước sự xuất hiện của y, bởi vậy nhất thời không đáp lại đối phương.
Nhưng Mặc Trần Tử với chuyện này không hiện ra nửa phần tức giận, y chỉ nhìn Từ Hàn từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng mở miệng: "Đi dạo một chút, ta có vài lời muốn nói với ngươi."
Từ Hàn nghe vậy thì suy nghĩ một lát, rồi quay đầu lại.
Hắn ngoái nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, lúc này thiếu nữ kia cũng đang nhìn hắn đầy nghi hoặc, có vẻ muốn hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là Từ Hàn cố ý dùng thân thể chặn tầm mắt của Diệp Hồng Tiên, khiến nàng không thể thấy rõ cảnh tượng phía trước người mình.
Dù sao Diệp Hồng Tiên vẫn chưa biết về quan hệ giữa Từ Hàn và Thương Hải Lưu, mà thời khắc này Mặc Trần Tử bỗng nhiên xuất hiện, đến tột cùng là địch hay là bạn, Từ Hàn cũng không rõ, nhưng hắn không muốn để Diệp Hồng Tiên bị cuốn vào mớ phiền toái không cần thiết.
"Ta có vài việc, phải ra ngoài một lúc." Hắn nói với Diệp Hồng Tiên như vậy.
Sau đó hắn khẽ gật đầu với Mặc Trần Tử: "Đi thôi.". . .
Cảnh đêm yên tĩnh, Từ Hàn và Mặc Trần Tử sóng vai dạo bước trên sườn núi của Trọng Củ Phong, chỉ chốc lát đã đến gần cái đình gỗ mà Từ Hàn hay lui tới.
Hai người không nói chuyện, cùng quay đầu nhìn lại, đã thấy hiện ra trước mắt từng dãy phòng của đệ tử nội môn dưới chân núi, đèn đuốc sáng trưng, giao thoa với ánh trăng hợp thành ánh sáng rực rỡ, trông rất đẹp mắt.
Sau đó rất lâu.
"Nơi này tốt không?" Cuối cùng Mặc Trần Tử phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Từ Hàn nghe vậy thì suy nghĩ một chút.
"Cũng không tệ lắm." Hắn trả lời như vậy.
"Ngươi thích nơi này à?" Mặc Trần Tử quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, hỏi. Y là một người không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình, dựa theo ngữ khí trong lời y nói, Từ Hàn khó có thể phỏng đoán ra suy nghĩ trong lòng y.
Nhưng Từ Hàn vẫn trả lời: "Thích."
Hắn thật sự thích nơi này, tuy nơi đây vẫn không tránh khỏi chuyện cất giấu chút ít bí ẩn phức tạp khó lường, cất giấu chút ít mạch nước ngầm mãnh liệt, nhưng đồng thời nơi đây cũng có một ít thứ khiến Từ Hàn để ở trong lòng. Mà hắn đi đến ngày hôm nay, thứ có thể khiến hắn để ý như vậy, cũng không nhiều.
"Vậy cứ tiếp tục lưu lại ở chỗ này đi thôi." Mặc Trần Tử nở nụ cười, điệu cười vẫn có chút khó coi như cũ, thậm chí còn khó tránh khỏi khiến người khác cảm thấy nghi ngờ rằng bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười."Cảnh đẹp qua mau, nhìn thêm được chút nào hay chút nấy."
Từ Hàn sững sờ, hắn hiểu câu nói của Mặc Trần Tử ẩn chứa hàm ý khác: "Ý của ngài là?"
"Tiên nhân có thể trở về với cát bụi, vương triều cũng có thể sụp đổ, trên đời này chưa từng có thứ gì là bất diệt."
"Linh Lung các cũng không ngoại lệ. . ."
Lời của Mặc Trần Tử có chút ít cảm thán.
Từ Hàn nghe vậy, hắn nhớ lại một vài chuyện đã xảy ra ở Linh Lung các trong khoảng thời gian gần đây, lại suy nghĩ một chút về dị trạng của vị Bắc Cương vương tại Ký châu kia, hắn dường như đã hiểu ra gì đó.
Mà hai người cũng vì đoạn đối thoại nặng nề này mà lại rơi vào im lặng một lần nữa.
Có vẻ Mặc Trần Tử cũng ý thức được bản thân không có khiếu nói chuyện cho lắm, nhưng y rất quý trọng thời gian ở chung ít ỏi với Từ Hàn, bởi vậy trong đầu y rất nghiêm túc hồi tưởng lại chủ đề mà tuổi thiếu niên cảm thấy hứng thú nhất là gì.
Rất nhanh y đã có quyết định.
"Khi nào ngươi thành hôn với cô bé kia?" Mặc Trần Tử hỏi.
Từ Hàn khựng lại, hắn hiển nhiên không hiểu vì sao lại có câu hỏi này, nhưng rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng, cô bé trong lời của đối phương hẳn là Diệp Hồng Tiên. Dù sao vừa rồi hắn cố ý ngăn Mặc Trần Tử lại trước cửa, bộ dạng như vậy tất nhiên là không thể qua mắt được y.
"Tiền bối nói đùa, ta cùng với Hồng Tiên chỉ là. . ." Từ Hàn giải thích, nhưng nói đến đây lại có chút không biết nên giải thích như thế nào, dù sao quan hệ giữa hắn và Diệp Hồng Tiên quả thực có chút phức tạp, một lời khó nói hết.
"Tiền bối?" Chỉ là khi đó Mặc Trần Tử lại nhíu mày, khuôn mặt như tượng băng của y khi đó trồi lên một chút vẻ bất mãn."Ngươi gọi ta là tiền bối?"
"Ý của tiền bối ý là. . ." Từ Hàn không rõ bản thân xưng hô như vậy rốt cuộc có vấn đề gì.
"Thương Hải Lưu không là sư phụ của ngươi sao?"
"Ách. . ." Từ Hàn nhất thời nghẹn lời, nhưng cuối cùng vẫn kiên nhẫn giải thích rằng: "Quả thực Thương tiền bối đã truyền thụ《 Đại Diễn kiếm quyết 》 cho ta, nhưng người cũng từng nói rằng, người là Kiếm Lăng khí đồ, không được sư môn cho phép không dám tự tiện thu ta vào trong môn, vì vậy. . . Ta và Thương tiền bối tuy có ân nghĩa sư đồ, nhưng lại không mang danh sư đồ."
Mặc Trần Tử nghe vậy, lập tức lắc đầu.
"Sư đệ này của ta, tuy rằng thường ngày rất tiêu sái, nhưng có một số việc cứ cố chấp đến muốn mệnh. Nhắc tới Thương Hải Lưu, đôi mắt Mặc Trần Tử nổi lên vài cảm xúc không rõ, rồi trong giây lát lại bị y đè nén. Sau đó y hỏi: "Sư môn đồng ý à? Nam Hoang Kiếm Lăng hôm nay chỉ còn hai người là ta và Vương sư huynh, ta nghĩ chắc cũng được coi là sư môn nhỉ?"
Từ Hàn tâm tư nhạy bén, phân lượng trong lời nói của Mặc Trần Tử, hắn sao có thể còn nghe không rõ.
Hắn lập tức gật đầu liên tục: "Được chứ, được chứ, tất nhiên là được rồi!"
Sau đó hắn vội vàng xoay người, hướng về phía Mặc Trần Tử quỳ xuống, thanh Hình Thiên kiếm trên lưng lúc này cũng được hắn tháo xuống, hai tay cầm lấy, cung kính dâng lên.
"Từ Hàn bái kiến sư bá, thỉnh sư bá rước bội kiếm của sư tôn trở về!"
Giọng nói của hắn cao vút, bên trong lời nói vậy mà mang theo vài phần nghẹn ngào.