"Ta nói rồi, ta sẽ không trở về nữa." Y lặp lại lời nói lúc trước, nơi mắt cá chân mãnh liệt phát lực, cứng rắn đánh bay Mông Lương.
Sau đó y lại bước chân ra lần nữa, đang muốn rời đi.
Keng!
Nhưng lúc đó một tiếng giòn vang chợt nổi lên.
Mông Lương vốn ngã xuống đất lại lấy kiếm đâm xuống cố gắng đứng lên.
Trần Huyền Cơ đương nhiên cảm nhận được điểm này, y có chút chán ghét xoay người qua, nhìn về phía Mông Lương.
"Vậy đánh tiếp một trận đi." Lúc đó, Mông Lương đưa ra kiếm ngoài, chỉ về phía Trần Huyền Cơ, thân thể của gã lung la lung lay, tựa như một giây sau sẽ lại ngã nhào xuống đất.
Nhưng quyết ý trong mắt, lại giống như kiếm trong tay gã, vô cùng sắc bén.
"Một lần, hai lần, hoặc là mười lần, trăm lần, kết cục cũng giống vậy." Trần Huyền Cơ khẽ nói, thân thể y bắt đầu chuyển động lần nữa, chỉ thấy một đường kiếm quang hiện lên, rồi một đường máu xuất hiện, thân thể Mông Lương lúc này ngã xuống đất lần nữa.
Mà nơi ngực gã bỗng nhiên nổi lên một vết máu.
Mọi người chung quanh vào lúc đó đồng loạt phát ra từng đợt sợ hãi thán phục.
Người nào cũng không nghĩ ra Trần Huyền Cơ ra tay thật sự tàn nhẫn như vậy, Mông Lương mặc dù trong miệng kêu gào còn muốn đánh tiếp, nhưng rất rõ ràng, gã đã lộ ra vẻ mệt mỏi, Trần Huyền Cơ ra tay như thế cuối cùng có chút quá đáng.
"Tên Trần Huyền Cơ này!" Lúc này lông mày Quỷ Bồ Đề nhăn lại, hiển nhiên đã có chút không vui.
Nàng vốn là người như thế, mặc dù là Mông Lương như thường ngày thường xuyên gây chuyện, hay như việc Từ Hàn tiêu hao chân nguyên của Mặc Trần Tử đều có chút không thích.
Nhưng đồng thời, nàng lại cực kỳ che giấu tâm tư của mình, bằng không sao có thể truyền Tu La Quyết cho Từ Hàn?
Mà giờ khắc này thấy Trần Huyền Cơ làm việc như thế, quả thực là trong lòng bất ngờ nảy sinh tức giận, đang muốn ra tay ngăn cản.
Thế nhưng chân mới bước ra, tay của Mặc Trần Tử cũng cùng lúc đó đưa ra ngoài, cầm tay nàng ngăn lại.
"Sao vậy? Đồ nhi của mình, không đau lòng hả?" Nàng có chút khó hiểu với cử động lần này của Mặc Trần Tử, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Sư tử con lớn lên thành hùng sư, cũng sẽ bị đàn sư tử trục xuất, đi tìm hùng sư mới, chỉ có đánh bại nó thì sư tử con mới có thể trở thành sư tử trưởng thành." (hùng sư: sư tử đầu đàn)
"Ta giữ được hắn trong nhất thời, lại không bảo vệ được hắn cả đời."
"Huống chi, ta thấy bên trong người giữ lăng, sao có thể làm không được chút chuyện nhỏ này?"
Mặc Trần Tử chậm rãi nói ra, trong ngôn ngữ hiển nhiên rất tự tin đối với vị Mông Lương này.
Chỉ là trái lại với sự tin tin này của y.
Lúc này Mông Lương bị đánh bại lại đứng lên lần nữa, nhưng rất nhanh lại bị Trần Huyền Cơ dùng một kiếm đánh bại, trên người của gã tiếp tục dằn thêm một vết thương sâu đủ thấy xương.
Chỉ là giống hệt lần trước, sau mấy hơi thở vị cao đồ Ly Sơn này lại một lần cố gượng bò người đứng lên.
Gã thất tha thất thểu cầm theo kiếm, đi tới trước mặt Trần Huyền Cơ.
"Cùng ta trở về đi." Gã nói như vậy, nụ cười trên mặt khó coi tới mức hầu như là bóp méo.
Trần Huyền Cơ lông mày vào lúc đó nhăn càng sâu, lại thêm một đường hàn mang hiện lên, thân thể Mông Lương lại hung hăng ngã xuống trên mặt đất cách đó không xa. . . .
Mọi người chung quanh lúc đó cũng trầm mặc lại.
Bất kể là đứng ở trên lập trường của Linh Lung các, hay là lập trường của giang hồ Đại Chu, mọi người ở đây rất hi vọng Trần Huyền Cơ có thể đạt được thắng lợi trận chiến này.
Nhưng trận thắng lợi này đẫm máu tới mức vượt ra khỏi mong muốn của họ. Giang hồ đương nhiên có quy củ giang hồ, hễ là khiêu chiến không liên quan đến thù hận, đều chú ý một điểm đến là dừng, nhưng điểm đến này dừng lại cũng cần một bên trong đó nhận thua, hoặc triệt để mất đi năng lực chiến đấu.
Mà Mông Lương hiển nhiên không có ý định nhận thua.
Dù cho toàn thân đã chồng chất vết thương, dù cho máu tươi chảy ra đã nhuộm thấu mặt đất dưới chân gã, gã vẫn tiếp tục đứng người dậy, nâng kiếm trong tay lên.
Không hề nghi ngờ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì gã sẽ chết.
Nhiều người không thể giải thích vì sao gã muốn làm đến tình trạng như vậy, ngay cả Phương Tử Ngư trong lòng còn có ác cảm đối với gã cùng lúc đó bưng kín miệng của mình, trong mắt lóe ra vẻ không đành lòng.
"Bây giờ đây? Ngươi còn cảm thấy gã có thể đánh thắng được Trần Huyền Cơ ư?" Nhìn Mông Lương trên đài diễn võ đã không biết đứng lên lại ngã xuống, ngã xuống lại đứng lên bao nhiêu lần, làm cho trong con ngươi màu tím của Quỷ Bồ Đề cuồn cuộn bất mãn, hiển nhiên đã nồng đậm đến cực hạn.
"Đánh thắng được? Ta cho tới bây giờ không cho rằng gã sẽ là đối thủ của Trần Huyền Cơ." Mặc Trần Tử ở bên nghe vậy, lại rất là khó hiểu nhìn về phía Quỷ Bồ Đề, dường như đang hoài nghi vì sao nàng lại nói như vậy.
"Nếu như đánh không lại, vì sao ngươi còn không cho ta ra tay, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn xem người giữ lăng ngươi vất vả tìm được chết ở chỗ này sao?" Quỷ Bồ Đề cũng rất là khó hiểu, có đôi khi nàng thật sự không hiểu được nam nhân phụ bạc nàng hơn sáu mươi năm này, rốt cuộc trong đầu suy nghĩ những cái gì.
"Đánh không lại, nhưng cũng không có nghĩa là gã không làm được." Khóe miệng nam nhân lúc này dáng tươi cười khó coi như trước.
"Cái gì?" Quỷ Bồ Đề ngẩn người, nhưng lại không rõ cái gọi là "làm được" trong miệng nam nhân rốt cuộc chỉ chuyện gì.
"Gã không cần phải thắng, mà chỉ là mang Trần Huyền Cơ về, ta cảm thấy gã hiểu rõ." Mặc Trần Tử lại hiểu rõ tâm tư của Quỷ Bồ Đề, y rất là nhanh chóng giải thích.
Quỷ Bồ Đề lông mày sau khi nghe vậy nhăn lại lần nữa, nàng xem nhìn vị Trần Huyền Cơ thần tình đạm mạc trên đài kia, trong nội tâm ôm lấy hoài nghi đối với ngôn từ chắc chắn của Mặc Trần Tử.
"Sao vậy? Đánh bạc một cuộc?" Mặc Trần Tử lúc này cười cười, trong miệng nói như vậy.
Quỷ Bồ Đề thấy Mặc Trần Tử tự tin như thế đương nhiên có thể đoán ra y có ý dẫn quân vào vò gốm, nhưng tính tình của nàng cũng không chịu thua, bởi vậy sau hơi hơi suy tư lại ngẩng đầu lên, tựa như khiêu khích nhìn về phía Mặc Trần Tử.
"Đánh bạc cái gì?"
"Một cái hứa hẹn."
"Hả?"
"Nếu là ta thắng, sau khi ta đi thì Sâm La Điện không thể ra tay với Kiếm Lăng."
Câu "sau khi ta đi" trong miệng Mặc Trần Tử chỉ cái gì, Quỷ Bồ Đề hiểu rất rõ.
Thân thể nàng lúc đó chấn động, kinh ngạc xem người nam nhân trước mắt này, sau một lúc chần chừ, cuối cùng gật đầu.
"Được. Nếu một ngày ta còn làm Diêm La, Sâm La điện sẽ có thêm một ngày không đặt chân Nam Hoang."
"Cảm ơn." Mặc Trần Tử cùng lúc đó gật đầu với Quỷ Bồ Đề.
Y quen biết nàng hơn sáu mươi năm, dùng trình độ thông minh của y cũng hiểu, một tí phép khích tướng vụng về của mình làm sao gạt được nàng?
Nàng có thể đáp ứng lần đánh cược này, kỳ thật từ vừa mới bắt đầu nàng đã làm xong ý định nhận thua.
Mặc Trần Tử trong lòng thầm thở dài một hơi.
Cả đời này, y cuối cùng không thể để cho nàng thắng, dù chỉ một lần. . . . . .
"Ngươi sẽ chết đấy." Trần Huyền Cơ nhìn thanh niên mặc áo đen vật lộn còn muốn đứng lên trước mặt mình, lông mày gần như nhăn thành một đoàn.
Bên trong ngữ khí của y cũng ít đi vài phần kiên quyết, nhiều thêm vài phần khuyên nhủ.
Mông Lương lại dường như không nghe thấy lời nói của y, gã cố chấp đứng lên lần nữa, quanh người gã lúc này rút cuộc gần như tìm không thấy một khối huyết nhục hoàn hảo, cả người của gã nhìn qua tựa như một quỷ leo ra từ trong địa ngục, dữ tợn lại đáng sợ.
"Trần Đình Trụ sắp chết."
"Mấy vị tướng quân dưới trướng từng vị hoàng tử ở bên ngoài thành Kim Lăng sẵn sàng ra trận."
"Mười vạn kỵ binh Hổ Lang của phụ thân đóng ở Liêu Tây quan xa xa, không có hoàng tộc điều lệnh, căn bản không cách nào dẫn binh rời đi."
"Ngươi là hi vọng duy nhất của chúng ta, cũng là hi vọng duy nhất của Trần quốc."
"Ta muốn mang ngươi trở về!"
Gã giống như gặp ma lẩm bẩm lời nói này, thân thể chậm chạp lại khó khăn tới gần Trần Huyền Cơ một lần nữa.
"Đây là sứ mạng của ngươi."
"Trong cơ thể ngươi lưu chuyển máu của Mông gia, ngươi là con của Mông Vũ cô cô, ngươi xứng đáng nhận phần trách nhiệm này!"
Mông Lương cố chấp lặp lại lời nói như vậy, mà gã bước chân ra cũng theo lời nói này mà trở nên càng kiên định.
"Chuyện này liên quan gì đến ta?" Trần Huyền Cơ nói như vậy, nhưng thân thể lại không tự chủ được thối lui về phía sau một bước.
Y có chút run rẩy, chẳng biết tại sao, dù cho đối mặt Giao Long cũng chưa từng làm y khiếp đảm, lại cảm nhận được một cỗ lực lượng đáng sợ trên người nam nhân đã mất đi chiến lực này.
"Trần Đình Trụ giết mẫu hậu của ta, ta và hắn chỉ có thù không đợi trời chung!" Có lẽ là do cử động của Mông Lương cực kỳ điên cuồng, kí ức Mông Trần chôn giấu trong lòng Trần Huyền Cơ hơn mười năm vào lúc này bị gã kích thích. Chuyện cũ nổi lên trong lòng, những cừu hận khắc cốt ghi tâm để cho vị đại sư huynh của Trọng Củ Phong xưa nay cử chỉ thong dong, lúc này rốt cuộc lòng loạn như tơ vò.
Y đỏ vành mắt, quát lớn với Mông Lương.
Thân thể lại một lần nữa lui sau mấy bước.
"Hoàng tử Trần quốc từ lúc đó như chết rồi. Ta là Trần Huyền Cơ! Trần Huyền Cơ Linh Lung các!"
Trần Huyền Cơ vừa dứt lời ấy, một cổ kiếm ý cuồng bạo tuôn ra từ trong cơ thể y, Mông Lương vốn đã thất tha thất thểu sao có thể chống lại kiếm ý cuồng bạo như thế? Chỉ đối mặt một cái, lại bị Trần Huyền Cơ kích ngã xuống đất lần nữa.
"Khục khục khục!"
Sau đó mấy hơi thở, ngay lúc mọi người cho rằng Mông Lương sẽ không đứng lên nổi.
Thân người nằm úp trên mặt đất trong miệng phun ra tiếng ho khan kịch liệt.
Sau đó gã phun ra máu tươi, lại đứng lên một lần nữa.
Mông Lương lúc này nhìn Trần Huyền Cơ hai mắt đã đỏ thẫm, trên mặt gã tràn đầy máu tươi lại hiện lên một nụ cười ôn nhu.
Thế nhưng phần ôn nhu này che lấp bên dưới bộ dáng chật vật của gã, lộ ra có chút quái đản, cũng có chút buồn cười.
Gã gần như kéo lấy thân thể của mình, đi về phía Trần Huyền Cơ.
"Tại sao còn muốn đứng lên?" Trần Huyền Cơ nhìn bóng hình toàn thân đẫm máu kia, trong con ngươi tràn ngập hoang mang. Y không rõ, đến tột cùng là thứ gì thúc đẩy người nam nhân trước mắt này kiên trì đến trình độ như vậy, lại tiếp tục đứng lên như trước.
Mông Lương đi rất chậm, nhưng sau khoảng mười hơi thở, gã rốt cục đi tới trước mặt Trần Huyền Cơ.
Nụ cười trên mặt gã càng lớn, vẻ ôn nhu phát ra từ nội tâm cũng tựa như một làn thu thủy gần như tràn ra ở trong mắt gã.
"Bởi vì ta biết rõ ngươi đã sai, ngươi rốt cuộc sẽ cùng ta trở về."
"Vì vậy, dù nhận thêm ngàn lần vạn lần, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không chút do dự đứng lên."
"Ta sai ư?" Trần Huyền Cơ sững sờ nhìn về phía Mông Lương, trong mắt vây khốn vẻ nghi hoặc càng tăng thêm vài phần.
"Ngươi cho rằng ngươi chán ghét chính là Trần Đình Trụ, là Trần quốc, là tất cả những gì liên quan đến hoàng tộc."
"Kỳ thật ngươi chán ghét là chính mình, chính mình năm đó trơ mắt nhìn Mông Vũ cô cô chết đi, chính mình bất lực."
"Chúng ta đều đã từng yếu nhược, nhưng trốn tránh mãi mãi không phải biện pháp giải quyết vấn đề."
"Cùng ta trở về đi."
"Chúng ta cùng một chỗ, cứu vớt cái Trần quốc tình thế nguy kịch đã vô phương cứu vãn kia."
"Cái Trần quốc mà nhiều thế hệ Mông gia đã đẫm máu thủ vệ."