Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 21: Thương Hải Lưu (1)

Chương 21: Thương Hải Lưu (1)



Từ Hàn bị tiếng giòn vang phát ra do củi lửa bùng cháy đánh thức.

Hắn mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một đôi con ngươi giống như ngọc bích, con mắt màu vàng cùng với đồng tử hẹp dài giống như khe hở.

Đây không phải là một đôi mắt của con người.

Từ Hàn ý thức được điểm này, hắn phát ra một tiếng thét kinh hãi đang muốn đứng người lên.

Nhưng cử động như vậy lại khiến cho quanh người hắn truyền đến một hồi đau đớn thấu xương, hắn lại ngã ngồi về nguyên chỗ một lần nữa.

Chủ nhân của đôi tròng mắt kia vào lúc đó cũng từ trên người Từ Hàn nhảy xuống, trong miệng dường như cực kỳ bất mãn phát ra một tiếng gào nhẹ về phía Từ Hàn: "meo!"

Từ Hàn sững sờ, lúc này mới nhìn rõ hóa ra đó chỉ là một con mèo đen.

Hắn nhìn theo hướng mèo đen rời đi, lại thấy con mèo đen kia chui vào trong ngực một bóng người.

Từ Hàn sững sờ, bóng người kia đưa lưng về phía Từ Hàn, trước người đốt một đống lửa, Từ Hàn không thể thấy rõ dung mạo của y, chỉ cảm thấy lưng của y đã còng xuống, dường như tuổi tác cũng đã lớn.

Vì sao ta lại ở chỗ này?

Nghi vấn này cùng lúc đó nổi lên trong lòng Từ Hàn, hắn định thử đứng người lên một lần nữa.

Mặc dù lúc này cũng rất gian nan nhưng hắn lại thành công, chỉ là chỗ cánh tay phải mang đến một hồi đau đớn như kim châm muối xát.

Hắn theo bản năng vươn tay trái của mình muốn nắm lấy cánh tay phải đang đau đớn, nhưng lại chụp vào một khoảng không, hắn có chút sững sờ, sau khi cúi đầu nhìn lại phát hiện chỗ cánh tay phải của mình đã sớm rỗng tuếch.

Hắn đột nhiên nhớ lại.

Cánh tay phải của hắn bị chém đứt khi chống lại những Tu La kia.

Sắc mặt của Từ Hàn từ một khắc này tái nhợt thêm vài phần, hắn hơi sững sờ nhìn cánh tay phải mình đã trống rỗng, tâm tình trong lòng cuồn cuộn những cảm xúc không thể nói rõ.

"Tỉnh rồi?" Lúc này bóng người ngồi ở bên cạnh đống lửa kia chợt nói, thanh tuyến có chút già nua.

Từ Hàn lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hắn lắc đầu đồng thời bụm lấy miệng vết thương mình còn chưa kịp băng bó kĩ, chậm chạp đi đến bên cạnh bóng người kia, đang muốn chắp tay cúi đầu lại chợt phát hiện mình đã mất đi cánh tay phải. Hắn cười cười như đang tự giễu chính mình, chỉ có thể thu hồi tay trái, ánh mắt nhìn về phía cái bóng người kia, khẽ khom người nói ra: "vãn bối Từ Hàn, tạ ơn ân cứu mạng của tiền bối."

Hắn nhớ rõ trước khi hôn mê hắn đang bị mấy vị Tu La đuổi giết, lúc đó hắn đã mơ hồ trông thấy có một vị lão giả ôm một con mèo đen ở cách đó không xa, mà đến giờ phút này hắn vẫn đang còn sống ở nơi này, chắc chắn là được lão cứu.

"Ân cứu mạng?" Nhưng ai ngờ bóng người kia nghe vậy, chợt xoay người nhìn về phía Từ Hàn, trong miệng có chút bất mãn nói: "ta cũng không hề muốn cứu ngươi."

"Hả?" Từ Hàn hiển nhiên không thể ngờ được sẽ nhận được câu trả lời như vậy, hắn hơi sững sờ mà cùng lúc đó nhờ ánh lửa nên thấy rõ bộ dáng người nọ.

Đó là một vị lão giả đầu tóc bạc trắng, nhìn qua đã hơn bảy mươi tuổi, ngoại hình của lão có chút lôi thôi, quần áo mặc trên người giăng đầy khe hở cùng các miếng vá sơ sài, tóc trắng trên đầu không được chải chuốt, có chút qua loa rủ xuống trước trán lão. Lúc này đang ôm một con mèo đen ở trong ngực, một tay không ngừng vuốt ve thân hình mèo đen, trong quá trình vuốt ve có một đường ánh sáng trắng như ẩn như hiện từ tay lão không ngừng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể con mèo đen kia. Mà dường như con mèo đen kia cũng rất hưởng thụ vuốt ve như vậy, nó híp mắt yên tĩnh nằm ở trong ngực lão nhân, trong miệng thỉnh thoảng phát ra một hồi tiếng "meo meo" làm nũng.

"Những tên khốn kiếp của Sâm La Điện kia, ba mươi năm lão phu thường thường úp bô ỉa trên đầu chúng, ta giết bọn họ là vì để cho cái con quỷ Bồ Đề kia mở rộng tầm mắt, không cần trêu chọc lão phu. Chưa từng muốn. . ." Nói tới chỗ này ánh mắt lão giả kia lại dò xét trên người Từ Hàn một hồi, sau đó khẽ bĩu môi, cực kỳ bất mãn nói: "hóa ra là tiết mục chó cắn nhau."

Nghe những lời này thần sắc trên mặt Từ Hàn trì trệ, cũng hiểu được Yêu lực trong cơ thể mình đã khiến xuất thân của mình bại lộ, nhưng càng làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ chính là nghe lão giả này nói, quan hệ giữa lão và Sâm La Điện không hề tốt. Mà nếu như Từ Hàn không nhớ lầm, quỷ Bồ Đề là tục danh của Biện Thành Vương trong Diêm La Thập Điện của Sâm La Điện. Lão giả này dám gọi thẳng đại danh của y như thế, có lẽ cũng là nhân vật có thể sánh ngang vai ngang vế với y.

"Bất kể có lòng hay vô tâm thì việc tiền bối cứu ta là sự thật, ta mang ân, ta tự khắc trong tâm khảm, nếu như một ngày nào đó tiền bối cần giao phó chuyện gì, Từ Hàn nhất định nghĩa bất dung từ." Đối mặt với nhân vật như vậy, Từ Hàn đương nhiên không dám lãnh đạm, hắn vội vàng cung kính nói.

Mà lời nói này mặc dù nghe có vẻ đường hoàng, nhưng là những câu phát ra từ đáy lòng Từ Hàn.

Năm đó Tần Khả Khanh cho hắn nửa cái bánh bao không nhân, hôm nay hắn lại vì nàng mà mưu phản Sâm La Điện, chuyện này hiển nhiên chiếm một vị trí rất quan trọng trong suy nghĩ của Từ Hàn.

"Chỉ ngươi?" Nhưng những lời tâm huyết của Từ Hàn lúc rơi vào trong tai lão giả kia lại đưa tới một hồi chế nhạo của lão."nếu như ngươi có thể giúp đỡ những vướng bận của ta, vậy thiên hạ này chỉ sợ không còn việc gì khó rồi."

Từ Hàn nghe vậy nhíu mày nhưng thái độ vẫn cung kính như cũ.

"Nếu tiền bối thực sự có yêu cầu gì, cứ nói đừng ngại, Từ Hàn sẵn sàng đến thử một lần."

"Hô, thử? Việc ta cần phải làm, người trong thiên hạ này có tư cách thử một lần cũng đếm không quá năm ngón tay, ngươi?" Giọng điệu của lão giả lại càng khinh miệt cũng không hề che giấu phiền chán. Lão đứng lên thả mèo đen trở về trên mặt đất, sau đó lão chỉ vào Từ Hàn nói ra: "ta không quan tâm rốt cuộc Sâm La Điện các ngươi đang làm những gì, ta đã cứu ngươi thì sẽ không có lý do gì để giết ngươi, ngươi nhanh đi đi, đừng thêm ô uế ánh mắt ta."

Những lời nói giống như xua đuổi ruồi lúc rơi vào trong tai Từ Hàn lại khiến cho hai mắt hắn chợt tỏa sáng.

"Tiền bối nói là đã cứu ta thì sẽ không hại ta nữa?" Hắn bật người đứng lên, nhìn về phía lão giả, chợt mở miệng hỏi.

Bộ dáng như vậy rơi vào trong mắt lão giả khiến lão ngầm cho rằng Từ Hàn vì nhặt được một mạng mà mừng thầm, phản ứng như vậy càng khiến lão giả phát ra khinh thường với hắn.

"Đúng, tám mươi năm lão phu tung hoành thiên hạ, xưa nay đều nói là làm, ngươi nên nhanh chóng rời đi." Lão không kiên nhẫn nói.

"Nhưng tiền bối đã từng nói qua, ngài chán ghét Sâm La Điện. . ." Từ Hàn dường như lại do dự, hắn mang theo chút ít lo lắng hỏi.

"Ta chán ghét đầu trâu mặt ngựa của Sâm La Điện các ngươi, nhưng lão phu đã cứu ngươi rồi, nếu như lại giết ngươi đi, không phải là tự mình vung tay tát mặt mình sao, ngươi nhanh chóng rời đi đi." Dường như tính nhẫn nại của lão giã đã đến cực hạn vì bị Từ Hàn dây dưa, lão vội vàng thúc giục, thái độ có thể nói cực kỳ ác liệt.

Nhưng nào ngờ lời ra khỏi miệng, Từ Hàn chẳng những không có một chút ý tứ rời đi, ngược lại bước một bước tới bên cạnh đống lửa, cực kỳ tự nhiên ngồi xuống, dường như tâm tình của hắn vì thế mà tốt hơn nhiều, thậm chí vào lúc đó còn vươn tay vui đùa với con mèo đen ở trên mặt đất.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch