Còn nếu thật sự là như thế, thế thì kẻ địch kia quá mạnh mẽ, Mặc Trần Tử lo lắng nàng có chuyện ngoài ý muốn, quan trọng là y sợ nàng giận chó đánh mèo, vạ lây cho người khác.
Dường như thực sự bị lời nói của Quỷ Bồ Đề đề tỉnh, Mặc Trần Tử lúc này chợt trầm mặc lại.
"Ngươi nói hay không cũng không có liên quan, sau khi ta trở về chỉ cần điều động nhân thủ Sâm La điện, sẽ làm rõ chân tướng của mọi chuyện. Ta tin tưởng ngươi hiểu rõ hơn ta nhiều, trên đời này tuyệt đối không có chuyện Sâm La điện muốn điều tra mà không có kết quả."
"Đúng vậy a." Mặc Trần Tử lúc này khẽ gật đầu, lập tức nụ cười trên mặt càng lớn. Y nhìn nữ tử bên người mình, nói : "Không nói đến chuyện này, ngươi cũng không hề chán ghét vị sư chất kia của ta nha."
Thần sắc trên mặt nữ tử vào một khắc này bỗng nhiên đọng lại, lập tức vẻ nổi giận nổi lên đuôi lông mày. . . .
Lúc trở lại sân nhỏ, thời gian đã khuya.
Cửa phòng đệ tử trên đường đi đều đã sớm tắt ánh đèn, ngoại trừ đệ tử chịu trách nhiệm tuần tra, bên ngoài Trọng Củ Phong không hề có dấu vết hoạt động của con người.
Bên trong tiểu hiên mọi người cũng đều sớm nằm ngủ, Từ Hàn vì không muốn đánh thức mọi người, liền thả nhẹ bước chân mình, ở trong viện rửa mặt một phen, liền muốn trở lại trong phòng của Sở Cừu Ly nằm ngủ - từ mấy ngày trước đây, sau khi hắn nổi lên cuộc xung đột kia với Diệp Hồng Tiên, hắn liền trở về chỗ ở ban đầu.
Nhưng ngay lúc đó, ánh nến trong phòng Diệp Hồng Tiên chợt phát sáng lên.
Từ Hàn sững sờ, còn không chờ hắn kịp phản ứng, cửa phòng kia đã bị Diệp Hồng Tiên mở ra từ bên trong.
Sau đó Từ Hàn liền thấy Diệp Hồng Tiên vẻ mặt đầy bất mãn đứng trước cửa, lúc này đang nổi giận đùng đùng nhìn Từ Hàn.
"Sao vậy? Đánh thức ngươi rồi?" Từ Hàn bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên, hắn áy náy nói.
Nhưng Diệp Hồng Tiên nhưng lại không trả lời vấn đề của hắn trước tiên, mà chỉ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào hắn.
Cho đến hơn trăm hơi thở sau đó, da đầu Từ Hàn cho chút run rẩy dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Diệp Hồng Tiên, hắn đang tính toán có cần tìm cớ thoát thân hay không, nhưng lúc đó giọng nói của Diệp Hồng Tiên lại chợt vang lên.
"Giai nhân thất ý, thừa dịp hư nhượt mà vào, thủ đoạn này, chậc chậc, không sai a." Cái miệng nhỏ của Diệp Hồng Tiên hếch lên, trên mặt lại mang lấy tức giận trùng trùng điệp điệp như cũ.
Từ Hàn nghe xong lời ấy, lúc này mới hiểu được.
Hóa ra chuyện Diệp Hồng Tiên chỉ hẳn là về Phương Tử Ngư, hắn vốn cùng nàng bày mưu đặt kế để an ủi Phương Tử Ngư, nhưng thật lâu chưa về, bởi vậy Diệp Hồng Tiên nghĩ Từ Hàn cùng một chỗ với Phương Tử Ngư đến bây giờ mới trở về.
"Không phải vậy . . ." Sau khi Từ Hàn hiểu được, lập tức giải thích.
Hắn và Phương Tử Ngư đã sớm tách ra, nếu chuyện này bị người hiểu lầm như thế thì hắn cũng không quá lo ngại, nhưng lại cực kỳ ảnh hưởng đến danh dự của một thiếu nữ như Phương Tử Ngư. Huống hồ mặc dù Phương Tử Ngư mới nằm ở trong ngực hắn khóc hồi lâu, nhưng bất kể hắn hay là Phương Tử Ngư trong lòng đều rất rõ, đối phương cũng chỉ là bằng hữu, cũng không có những tâm tư khác, chuyện ngã vào trong ngực cũng chỉ là trong lòng nhất thời bi thương làm ra.
Đương nhiên trừ những nguyên nhân này ra, Từ Hàn nóng lòng giải thích chuyện này như vậy còn có nguyên nhân khác hay không, có lẽ chính hắn cũng không rõ.
"Ta cũng không có hứng thú nghe ngươi nói dối." Thần sắc vội vàng của Từ Hàn rơi vào trong mắt Diệp Hồng Tiên, vẻ giận dữ trên gương mặt nàng chợt giảm đi vài phần, nhưng vẫn rất nghiêm túc như cũ.
Từ Hàn thấy thế, liền thu lời ra đến khóe miệng trở về.
Cũng không phải bởi vì Diệp Hồng Tiên ngăn cản, chỉ là hắn mặc dù không cùng Phương Tử Ngư một chỗ lâu như thế, nhưng hắn thực sự trở về quá muộn, mà hắn cũng không thể nói với Diệp Hồng Tiên nguyên nhân trong chuyện này, bởi vậy trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào, dứt khoát như con lừa xuống núi, thu tiếng lại.
"Vậy ta đi ngủ?" Từ Hàn nhìn sắc mặt Diệp Hồng Tiên dường như tốt hơn chút, hỏi.
"Ừ." Diệp Hồng Tiên không biết vui buồn khẽ gật đầu, thế nhưng vẫn đứng ở cửa ra vào như cũ, cũng không có ý trở về phòng.
Từ Hàn thấy thế cũng không dám ở lâu, lập tức muốn quay người trở lại trong phòng.
Nhưng mới phóng ra bước chân, một âm thanh phá không chợt từ phía sau truyền đến, hắn phản ứng linh mẫn, lập tức đưa người tránh sang một bên, mà lúc đó một thanh trường kiếm sáng loáng liền kề sát thân thể của hắn bay ra ngoài, đâm vào trên cột gỗ cửa phòng Sở Cừu Ly.
Thân kiếm lay động, vào gỗ hơn ba tấc.
Tiếng ngày của Sở Cừu Ly ở trong phòng dừng lại, rồi mới thấy đại hán lếch thếch vẻ mặt hoảng hốt chạy ra ngoài phòng, nhìn về phía nơi cửa. Đã thấy Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên đứng ở trong viện, miệng của gã hơi hơi mở ra dường như muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh liền ý thức được hình như tình huống trước mặt cũng không có chỗ trống cho gã xen vào, bởi vậy liền hậm hực thu hồi lời ra đến khóe miệng, yên tĩnh lui về trong phòng, chậm rãi đóng cửa lại.
Từ Hàn lúc đó quay đầu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên.
Hắn thực sự không rõ rốt cuộc vị Diệp đại tiểu thư này tính khí như thế nào, dù cho hắn đã về trễ chút, không nói đến giữa hắn và Phương Tử Ngư không có chuyện gì phát sinh, nhưng nếu thực sự xảy ra, với quan hệ giữa hắn và Diệp Hồng Tiên, đối phương có quyền gì tức giận? Thậm chí còn dùng phi kiếm đả thương người?
Điểm này thực sự khiến cho Từ Hàn không thích.
"Diệp đại tiểu thư, ngươi đây là ý gì?" Hắn trầm giọng hỏi, thần sắc trên mặt cực kỳ không vui, hiển nhiên đang áp chế lửa giận trong người mình.
Nhưng đối mặt với cơn giận dữ Từ Hàn, Diệp Hồng Tiên lại không hề để ý, nàng vẫn lạnh lùng nhìn Từ Hàn.
Mà thanh tuyến băng lãnh của nàng cùng lúc đó phát ra.