Long Tòng Vân chưa từng nhận khiêu khích như vậy, thân thể y lập tức chấn động, mạnh mẽ vươn ra một cánh tay, một cỗ do chân nguyên và kiếm ý tụ tập mà thành đánh thẳng về phía mặt Từ Hàn.
Long Tòng Vân chính là tu sĩ Đại Diễn cảnh thực sự, dù cho y chỉ tùy ý ra tay, cũng đủ để kết thúc mạng nhỏ của Từ Hàn, huống chi giờ phút này là một kích nén giận của y.
Mọi người ở đây cùng lúc đó đều phát ra một trận kinh hô, hiển nhiên không hề đoán trước đối với hành động thật sự muốn giết chết Từ Hàn trước mặt mọi người của Long Tòng Vân.
Mà cũng không biết do Từ Hàn không muốn phản kháng, hoặc có thể hoàn toàn không kịp hành động, khi đối mặt với sát chiêu của Long Tòng Vân vẫn sững sờ tại chỗ, không chút nhúc nhích.
"Đủ rồi!"
Mắt thấy đạo kiếm ý kia đánh tới, mọi người gần như đã có thể đoán trước cảnh Từ Hàn bị kiếm ý kia đâm thủng mi tâm chết tại chỗ, nhưng Tư Không Bạch ngồi trên đài cao rốt cục cũng vỗ án đài đứng lên.
Chỉ nghe lão quát khẽ một tiếng, đạo kiếm ý kia bị Tư Không Bạch chấn nát tại chỗ, mà Long Tòng Vân đồng thời cũng sắc mặt trắng bệch, biết hành vi đường đột của mình cuối cùng dẫn tới vị Thái thượng trưởng lão này bất mãn. Y không dám có nửa phần ngỗ nghịch, lập tức thu hồi uy thế trên người, không nói một lời ngồi trở lại vị trí của mình, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn lại tràn ngập hận ý ác độc.
"Ngươi chính là Từ Hàn?" Mà thanh âm Tư Không Bạch ngay sau đó lại vang lên, lão nhìn về phía Từ Hàn, trong con ngươi trầm thấp chớp động hào quang khó hiểu.
Từ Hàn vào lúc đó cũng thu hồi ánh mắt đặt ở trên người Long Tòng Vân, mà quay đầu nhìn về phía vị Thái thượng trưởng lão kia.
Đây hẳn là lần đầu tiên bọn họ thực sự gặp mặt, Từ Hàn đánh giá một phen từ trên xuống dưới.
Tư Không Bạch là một vị lão nhân rất tinh anh, tuy rằng tóc trắng xóa, nhưng bất kể thần sắc khôn khéo lại âm kiệt trên mặt, hoặc là đường nét cơ bắp như ẩn như hiện dưới áo bào đen bó sát kia, đều làm cho người ta không cách nào liên tưởng đến các loại từ ngữ trau chuốt như tuổi già sức yếu. Có lẽ bởi vì đạt đến Địa Tiên cảnh, Tư Không Bạch giờ phút này dù khí tức quanh thân có chút âm lãnh, nhưng bộ dáng lại có vài phần tóc bạc mặt hồng hào.
"Chính là tại hạ." Từ Hàn sau vài hơi thở liền thu hồi ánh mắt của mình, hắn chắp tay nói với lão giả trên đài, thái độ cung kính, nhưng lại không lộ ra hèn mọn.
"Ừm, rất tốt." Từ Hàn đánh giá Tư Không Bạch, mà lão đồng dạng cũng đang đánh giá hắn. Lão nghe Từ Hàn nói xong, khẽ gật đầu hài lòng, trong đôi mắt khôn khéo kia lại không thiếu vẻ tán thưởng.
"Trưởng lão quá khen." Từ Hàn cũng trong lúc nhất thời không rõ rốt cuộc trong hồ lô của Tư Không Bạch mua loại thuốc gì, hắn không thể không lá mặt lá trái phụ họa.
"Ta từng nghe Hồng Tiêu cùng Trúc Mang nhắc tới ngươi, thực sự tuấn tú lịch sự, làm khách khanh là ủy khuất ngươi rồi, ta muốn thu ngươi làm chấp sự Huyền Hà Phong, ý ngươi như thế nào?" Tư Không Bạch tiếp tục nói, ý cười trong mắt lúc đó càng thêm nồng đậm.
Từ Hàn nghe vậy cũng sửng sốt, ngay lúc Lãng Triêu Sa tới cửa tìm hắn, trong lòng hắn đã âm thầm nghĩ tới.
Tư Không Bạch gọi hắn đến đây đến tột cùng là có chuyện gì, là bởi vì chuyện cánh tay Yêu bị nhìn thấu hay là thanh Hình Thiên Kiếm kia bại lộ, nhưng những ý niệm này đều bị Từ Hàn phủ định trước tiên, bởi vì nếu thật sự là như thế, người đến tìm hắn sẽ không phải là Lãng Triêu Sa, mà càng có thể là Long Tòng Vân, thậm chí bản thân Tư Không Bạch.
Mà Từ Hàn nghĩ không ra ý đồ của Tư Không Bạch, nếu lúc đó lựa chọn trốn tránh chỉ sợ sẽ phản tác dụng, có hiềm nghi làm kẻ trộm có tật giật mình, bịt tai mà đi trộm chuông, dẫn tới phiền toái không cần thiết. Huống hồ có Ninh Trúc Mang và Chung Trường Hận ở đây, nếu hắn có thể nhìn ra dị trạng của Tư Không Bạch, hai người này đương nhiên cũng có thể nhìn ra, từ ý nghĩa nào đó mà nói, hiện tại Từ Hàn và hai người Ninh Trúc Mang Chung Trường Hận được buộc trên cùng một con thuyền. Có bọn họ ở đây, có lẽ Tư Không Bạch cũng sẽ không làm gì hắn, cho nên Từ Hàn mới dám gióng trống khua chiêng như vậy đi tới nơi này.
Nhưng thái độ của Tư Không Bạch lại khiến Từ Hàn bất ngờ, vào lúc ấy hắn không khỏi nhíu mày.
"Cảm ơn trưởng lão có lòng nâng đỡ." Mặc dù đáy lòng nghi hoặc, nhưng ở ngoài Từ Hàn cũng không dám ngỗ nghịch ý của lão.
"Ừm." Tư Không Bạch nhận được câu trả lời khẳng định của Từ Hàn, lúc đó khẽ gật đầu rất là hài lòng.
"Nếu đã là chấp sự của Linh Lung các ta, đương nhiên sau này ngươi cần phí tâm nhiều hơn với việc trong các."
"Tại hạ hiểu rõ." Từ Hàn qua loa xong chuyện.
Mà đáy lòng lại không hiểu sao sinh ra một cỗ dự cảm không rõ, lúc ấy hắn rõ ràng cảm giác được trong ánh mắt Long Tòng Vân đưa tới tràn ngập ý đùa cợt nồng đậm, mà Diệp Hồng Tiên phía sau Tư Không Bạch vào lúc đó cũng cúi đầu thấp hơn một chút.
"Hiện tại có một chuyện, cần ngươi ủy khuất một chút vì tông môn chúng ta." Thanh âm Tư Không Bạch lần thứ hai vang lên, tay lão chợt vươn ra, ném một vật tới.
Từ Hàn theo bản năng bắt lấy, lại thấy sự vật kia đúng là một tờ phong thư, Từ Hàn còn chưa kịp nhìn nội dung trong thư kia, đã thấy chỗ ký tên viết hai chữ Chúc Hiền thật lớn.
Mà khi đó, thanh tuyến trầm thấp của Tư Không Bạch lại vang lên.
"Mấy ngày trước, Chúc Hiền gửi cho lão phu một phong thư."
"Hắn muốn mưu cầu một món hôn sự vì con trai mình..."
"Ta cảm thấy việc này có thể làm cho quan hệ giữa Linh Lung các và Trường Dạ ty vững chắc, nghĩ tới nghĩ lui, liền đáp ứng."
"Mà người chọn lựa thích hợp, cũng chỉ có đệ tử duy nhất của lão phu ..."