Bên trong Tế Thế Phủ u ám, chỉ có thanh âm gõ đài án của Tư Không Bạch vang vọng đi về.
Lão giả mặc một bộ áo bào đen rộng thùng thình ngồi ngay ngắn trên đài cao, phía sau là ghế dài đỏ thẫm được chạm khắc tỉ mĩ, phía trước là đài án được đóng bằng gỗ lim.
Lão híp mắt, giống như ngủ mà không phải ngủ, trong mắt ánh lên vẻ hốt hoảng như có ánh sao lưu chuyển.
Kẹt kẹt.
Lúc này cửa lớn đại điện bị người đẩy ra từ bên ngoài, Long Tòng Vân khoác áo bào đen đồ án thất tinh, quyết đoán bước vào trong phủ.
"Trưởng lão, đây là báo cáo các nơi trong sơn môn đưa tới hôm nay.". Gã đi tới trước mặt Tư Không Bạch, cực kỳ cung kính chắp tay, đưa lên trương văn thư.
"Ừm.". Lão giả trên đài cao lười biếng nhìn Long Tòng Vân một cái, chỉ khẽ đưa tay, trương văn thư kia lập tức xuất hiện trên tay lão.
Nhưng lão lại không có ý mở xem, mà chỉ tùy tiện vứt vào trong đống hồ sơ bên cạnh đài án.
"Ta biết rồi, lui xuống đi." Lão nói như vậy, thanh tuyến như lưỡi đao xẹt qua da thịt, khàn khàn, khô khốc, lại trầm thấp lạnh lẽo.
Long Tòng Vân thấy trương văn thư kia bị Tư Không Bạch tùy ý ném sang một bên như vậy, gã khẽ nhíu mày, lấy hết dũng khí tiến lên một bước, nói:
"Sư thúc, mấy ngày này trong sơn môn liên tiếp có đệ tử gặp phải tình trạng ma quỷ, tử thương nghiêm trọng, lại có xu thế lan ra. Không những thế đang có những tin đồn lan truyền trong đám đệ tử..." . Long Tòng Vân nói tới đây dường như có chút băn khoăn, ngôn từ cũng dần trở thành ấp úng.
Con mắt lão giả trên đài lúc này chợt mở ra một khe nhỏ, lão cau mày lại, nhìn về phía Long Tòng Vân hỏi: "tin đồn gì?"
Dưới ánh mắt kia của lão giả, trên trán vị tân chưởng giáo này ứa ra mồ hôi lạnh, gã có chút hối hận vì sự lỗ mãng của mình, nhưng việc đã đến nước này, đương nhiên không thể làm qua loa lấy lệ, vì vậy cũng chỉ có thể tiếp tục nói:
"Tin đồn kia đều nói là kiếm quyết của sư thúc có vấn đề, là kiếm quyết của ma đạo "
"Ngươi cũng cảm thấy đúng như vậy?". Lão giả lên tiếng hỏi, trong giọng nói trầm thấp nhiều ra một phần hàn ý không thể phát giác dễ dàng.
Long Tòng Vân trong lòng hoảng hốt, vội vàng đáp: "Đệ tử không dám."
"Ừ.". Lão giả khẽ gật đầu, dường như rất hài lòng với biểu hiện như vậy của Long Tòng Vân, thanh tuyến của lão vào lúc đó trở nên hòa hoãn thêm vài phần.
"Tòng Vân này, ngươi phải tin tưởng, ta làm chỉ vì Linh Lung các." Lão giả nhẹ nhàng nói.
"Đệ tử biết được." Long Tòng Vân nào dám cãi lại nửa phần, lập tức gật đầu liên tục.
Lão giả lại lên tiếng một lần nữa: "A, vậy đã điều tra rõ kẻ tung tin đồn chưa?"
Long Tòng Vân nghe được lời ấy, lập tức rùng mình một cái, ấp a ấp úng đáp: "Vẫn... vẫn chưa tra ra."
"Đúng không?" Tư Không Bạch không nói thêm gì, thế nhưng con mắt lão nhìn về phía Long Tòng Vân lại híp lại một lần nữa: "Tòng Vân, trong Linh Lung Các có tới mấy chục ngàn đệ tử, chỉ một mình người khiến lão phu tin cậy nhất. Ngươi không nên để lão phu thất vọng.". Lão ý vị thâm trường nói.
"Đệ tử không dám.". Vị chưởng giáo đại nhân bên ngoài không ai bì nổi này, bây giờ lại ngoan ngoãn như một con cừu con, gã liên tục nói, chỉ sợ khiến Tư Không Bạch có chút bất mãn."A, vậy ngươi lui xuống đi. Trong ba ngày nhất định phải giúp ta tìm được kẻ tung tin đồn nhảm kia." Tư Không Bạch dứt lời ấy, liền nhắm mắt lại.
"Đệ tử cáo lui." Long Tòng Vân vội vàng nói, sau đó đứng người lên, giống như muốn nhanh chóng trốn khỏi phủ Tế thế.
Mà sau khi gã ra khỏi đại điện, ánh mặt trời giữa trưa tháng năm chiếu thẳng vào mắt gã. Lúc này gã mới phát hiện, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. ...
Từ Hàn cuối cùng vẫn đánh giá thấp trình độ cố chấp của Tống Nguyệt Minh.
Cho dù Từ Hàn đã phân tích tất cả những lợi hại trong việc này, nhưng thiếu niên này rốt cuộc vẫn không chịu hiểu.
Buổi sáng hôm nay gã đã làm ầm ĩ một trận trên diễn võ trường của Trọng Củ phong.
Gã lớn tiếng la hét muốn những đệ tử kia ngừng việc tu luyện kiếm pháp được Tư Không Bạch ban thưởng.
Hành vi như vậy không nói đến việc đưa đến bao nhiêu tác dụng, nhưng Tống Nguyệt Minh tất nhiên khó có thể tránh được bị đệ tử Chấp Kiếm đường đánh đập một trận.
"Ai ui! Nhẹ nhẹ một chút."
Tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết lợn từ trong sân nhỏ truyền ra.
"Nhẹ một chút hả? Vẻ anh hùng khí khái lúc kêu to gọi nhỏ ở diễn võ trường hôm nay đâu mất rồi?". Phương Tử Ngư đang giúp Tống Nguyệt Minh xoa rượu thuốc, lau đi vết máu ứ động trên người, giận giữ trừng mắt lên với gã.
Chu Chương ngồi ở bên cười lên ha hả, vừa uống một ngụm trà, vừa lên tiếng: "Tống huynh nên kiên nhẫn một chút."
Từ Hàn cau mày ngồi một bên, cũng không có tâm tư trêu đùa, hắn nhìn Tống Nguyệt Minh, ánh mắt có chút âm trầm: "Ta nghe nói Long Tòng Vân đã bắt đầu điều tra là ai đã tung ra tin đồn, những việc Tống huynh đang làm không phải giống như làm xiếc trên đao sao?"
Tống Nguyệt Minh nghe vậy bèn đứng lên, vỗ vào ngực mình, bộ dạng hào khí vượt mây: "Từ huynh yên tâm, Tống mỗ tự mình làm việc, ai làm người nấy chịu, chắc chắn sẽ không tạo thêm phiền toái cho Từ huynh.". Chỉ là động tác vỗ ngực hơi mạnh một chút, khó tránh khỏi động đến vết thương lại đau nhức, vì vậy vị "Đại hiệp" này lại lập tức nhe răng trợn mắt ngồi xuống.
"Lại còn dám ai làm người nấy chịu, đúng là hết thuốc chữa." Phương Tử Ngư thấy gã như vậy, quả thực vừa bực mình vừa buồn cười, nàng tăng thêm lực trên tay xoa rượu, khiến Tống Nguyệt Minh liên tục kêu đau.
"Ai, Tống huynh hồ đồ rồi. Nếu chỉ vì ngươi hô to gọi nhỏ vài ba câu liền có thể giải quyết, thì đâu đến nỗi để cho Linh Lung các bước vào tử cảnh. Không những thế còn hại đến tính mạng của mình." Từ Hàn thở dài một cái, hắn có thể đoán được rằng giờ này nanh vuốt của Long Tòng Vân đã trên đường tới rồi.
Hắn cũng không có tâm tư tiếp tục chỉ trích Tống Nguyệt Minh, việc cấp bách hiện tại là suy nghĩ biện pháp để có thể bảo vệ mọi người an toàn.
"Sống chết vì lợi ích của quốc gia, sao có thể tránh đi họa phúc! Ta dù có chết, cũng không thể trơ mắt nhìn các sư huynh đệ tiếp tục như vậy.". Tống Nguyệt Minh nghiêm mặt, dõng dạc nói
Trách nhiệm bên trong câu nói kia khiến mọi người đều sửng sốt, đồng thời vào lúc đó cũng trở nên trầm mặc.
"Hôm nay ta trở về Huyền Hà Phong lấy thuốc, thấy kho thuốc bừa bộn hỗn loạn, gần như không người nào quản lý. Mà mấy vị tỷ tỷ trong phái bây giờ cũng trở nên hoảng loạn. Bỏ bê những bài học về dược lý, y ký tỏng môn, chi mê muội muốn học kiếm pháp". Tần Khả Khanh ở bên cũng cau mày lên tiếng, rồi sau đó nàng dùng ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía Từ Hàn: "Từ công tử chẳng lẽ không có biện pháp gì sao?"
Từ Hàn nghe vậy chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Tần Khả Khanh thực sự quá đề cao hắn rồi, cho dù Ninh Trúc Mang, Chung Trường Hận lúc này vẫn bị giam lỏng ở phủ đệ của riêng bọn họ, những việc bọn họ không thể giải quyết thì Từ Hàn hắn sao có thể làm?
Tần Khả Khanh vào khi đó cũng nhận ra điểm này, nàng cúi đầu, trầm mặc không nói. Thế nhưng hai hàng lông mày đã hiện lên vẻ cực kỳ ngưng trọng.
Từ Hàn lúc này hé miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói vừa mới đến bên miệng, bên tai lại vang lên tiếng đồng tâm hiệp lực, sống chết không bỏ của mọi người lúc ở thành Nhạn Lai ngày đó. Từ Hàn rốt cuộc vẫn phải thu những lời đã đến khóe miệng về.
Biện pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ tới là mang mọi người rời khỏi nơi này, hắn không có bản lãnh cứu được Linh Lung các, nhưng hắn có thể cứu bọn họ.
Thế nhưng hiện tại, dường như cũng không phải thời điểm tốt nhất để nói ra biện pháp này.
Nhưng vào lúc này, Tống Nguyệt Minh chợt cao giọng nói: "Từ huynh không có cách, nhưng ta lại có."
Mọi người lúc này nghe thấy vậy đều quay đầu nhìn về phía thiếu niên kia, mà người sau cũng đắc ý ngẩng cao đầu, cố làm ra vẻ cao thâm mạt trắc.
"Đầu gỗ như ngươi thì có thể nghĩ ra biện pháp gì?" Phương Tử Ngư rốt cuộc cũng bôi rượu thuốc cho gã xong xuôi, chợt thu hồi bình thuốc trong tay, sau đó cốc lên đầu Tống Nguyệt Minh rồi lườm gã một cái, coi thường nói:
Tống Nguyệt Minh vốn là người cố chấp, gã ưỡn thẳng sống lưng, cãi lại: "sư tỷ không nên xem thường người khác!"
"Vậy ngươi nói ra biện pháp của mình cho ta nghe?"
Phương Tử Ngư không mặn không nhạt đáp lại, cũng chẳng thèm nhìn thẳng về phía Tống Nguyệt Minh. Hiển nhiên nàng đã chắc chắn Tống Nguyệt Minh chỉ thuận miệng bịa chuyện mà thôi.
"Chuyện này..."
Tống Nguyệt Minh thấy vậy thì hơi có chút chần chờ, sau đó giống như dứt khoát thêm một chút, nói: "chuyện này thiên cơ bất khả lộ."
Phương Tử Ngư cất lọ thuốc vào hộp, hỏi: "cái gì?"
Giọng nói của Tống Nguyệt Minh lại nhỏ thêm mấy phần: "chuyện này thiên cơ bất khả lộ."
"Vậy như là không có rồi." Lần này Phương Tử Ngư đã nghe được rõ ràng, liền đưa ra kết luận chắc chắn như vậy.
Hai người lời qua tiếng lại khiến bầu không khí nặng nề dần dần bị xua tan, đám người lúc đó cũng đồng thời cười vang.
Thế nhưng không ai chú ý tới, trên khuôn mặt của Tống Nguyệt Minh đang cúi gằm xuống, chợt thoáng hiện một vẻ quyết tâm.