"Tiểu Hàn, rốt cuộc Tống Nguyệt Minh này có ý tứ gì?"
"Có ý tứ gì là sao?" Từ Hàn nghe vậy thu hồi ánh mắt nhìn về phương hướng Tống Nguyệt Minh rời đi, ngược lại nhiều hứng thú nhìn đại hán trung niên bên cạnh mình.
"Ngươi nói rút cuộc gã nghiêng về một bên nào? Nếu nói gã nghiêng về bên chúng ta, nhưng gã lại đầu nhập vào dưới trướng Tư Không Bạch, giúp đỡ lão làm việc, ta nghe nói mấy ngày nay gã không ngừng làm ra cử động thương thiên hại lí, có thể nói gã đã nghiêng hẳn về phía Tư Không Bạch, nhưng vì sao lại muốn tới nhắc nhở ngươi nên sớm rời đi?"
"Thiện ác trên đời vốn là khó phân biệt, sao Sở đại ca nhất định phải biện cái đúng sai ra như Tống Nguyệt Minh trong quá khứ?"
Từ Hàn cười cười, xoay người qua, đi đến bên cạnh cái bàn đá kia, giúp đỡ Sở Cừu Ly thu lại những vật trên bàn.
Sở Cừu Ly nghe vậy, cũng không biết có hiểu hay không, gã có chút cứng ngắc khẽ gật đầu,"Ai, khoan nói những thứ khác, chỉ riêng khí tức trên người Tống Nguyệt Minh kia thật đúng là cổ quái, để cho ta rất là khó chịu, ngươi nói những đệ tử kia cũng tu luyện pháp môn này, nhưng vì sao không có cảm giác mãnh liệt như hắn?"
Từ Hàn đang dọn dẹp uống trà trên bàn đồ cũng chưa từng ngẩng đầu,"Tu vi của Tống huynh có thể tinh tiến trong thời gian ngắn như vậy, có lẽ kiếm quyết mà hắn tu hành chắc hẳn khác biệt với đệ tử tầm thường, rất có thể là chân truyền của Tư Không Bạch."
"Ngươi nói là kiếm quyết mà Tư Không Bạch này truyền cho đệ tử tầm thường còn khác biệt với trao tặng cho Tống Nguyệt Minh?" Sở Cừu Ly bừng tỉnh đại ngộ quay đầu, đã thấy Từ Hàn đang giúp gã thu thập đồ uống trà, lập tức liền có chút nóng nảy đi tới."Ai, tiểu Hàn ngươi không cần làm những chuyện này, giao cho Sở mỗ là được."
Gã rất là ân cần muốn đoạt lấy việc này, tựa hồ trải qua mấy tháng ở chung, vị đại hán trung niên này đã hoàn toàn thích ứng thân phận gia nô.
Nhưng ai ngờ tay của gã mới duỗi ra, lại bị Từ Hàn gạt đi.
Hắn ngửa đầu nhìn về phía Sở Cừu Ly, nói: "Sở đại ca, việc này liền giao cho ta, ta có một chuyện trọng yếu hơn muốn Sở đại ca đi làm."
"Chuyện gì?" Sở Cừu Ly nháy nháy mắt.
"Ra ngoài truyền bức thư cho ta." Từ Hàn cười nói.
"Thư gì?"
"Lá thư này." Từ Hàn đáp lại, sau đó từ trong ngực móc ra một vật, đưa tới trước mặt Sở Cừu Ly.
Đại hán trung niên hơi sững sờ khi nhìn thấy vật kia, nhưng lập tức giống như tên lỗ mãng bỏ nha đi mấy tháng khi nhìn thấy cô vợ nhỏ nũng nịu của nhà mình, nhếch miệng cười một tiếng.
"Đi ngay!" Gã nói như vậy, nhận lấy vật kia, thân hình liền giống như quỷ mị thoát ra cửa sân. . . .
Năm Thái Nguyên mười tám, ngày mười lăm tháng năm.
Đây là một ngày rất bình thường cũng rất đặc biệt.
Nó bình thường giống hệt như một ngày bình thường trước đó, cũng không có bất kỳ đại sự gì đáng giá để người chú ý phát sinh.
Nhưng đặc biệt cũng đúng ngày này, từ nay về sau, đại sự sẽ phát sinh trên đời này tựa hồ có liên hệ thiên ti vạn lũ cùng một ngày này.
Một ngày này, trong Hồng Việt thành Sung châu có một vị tiên sinh kể chuyện chợt không để ý khách uống rượu dưới đài gào to, thu Kinh Đường mộc (thước gõ), từ biệt quá rượu, thậm chí ngay cả tiền công từng mỗi lần cùng chủ quán tính toán chi li cũng không kịp tính.
Một vị lão tiên sinh trong Cổ Mạnh trấn Từ châu phân tán chừng trăm tên thư đồng nhỏ tuổi trong thư viện, đóng cửa sân thư viện lại.
Tào Môn thôn Lương châu, một con mọt sách bị người trong thôn chế giễu mang hàng trăm tàng thư trong nhà đến trong viện, một mồi lửa đốt sạch. . . .
Những người này về đến nhà, từ hoặc trong tủ, hoặc gầm giường, hoặc khỏa cây nào đó trong viện đào xuống móc ra một sự vật.
Đó là một kiện trường bào có thể bao lấy quanh thân.
Một kiện trường bào đỏ chót chỉ thuộc về ba ngàn công khanh sĩ tử Thiên Sách phủ.
Bào đỏ như máu, sắc bào như lửa. . . .
Một ngày này, một vị nông phu trong Dã Hô thôn Thanh châu buông cuốc trong tay xuống, đi vào ngồi xổm người xuống bên người đứa con còn nhỏ tuổi, kiên nhẫn cùng ôn nhu dặn dò nó để tâm ba mẫu lúa mạch trong nhà, nhớ mỗi ngày phải sắc thuốc cho mẫu thân trên giường bệnh.
Dẫn Thủy trấn thuộc Ký châu, một người thợ săn tặng con mồi phong phú trong nhà cho hàng xóm láng giềng, cứng rắn bẻ cung tiễn mà gãy hắn dựa vào để mưu sinh, sau đó lại đi đến nhà bên cạnh, trả lại phù hộ thân do cô nương dung mạo xinh đẹp tặng cho hắn.
Trong Quật Kiều thành U châu, một vị tiêu sư cởi bỏ tiêu phục bạc phếch trên người, nhấc đại đao cực lớn trong tay nghênh ngang đá văng cửa lớn tiêu cục, sau đó hung hăng vứt tiêu phục kia vào trên mặt tiêu đầu, cười lớn nói: "Ngươi biến đi, ông nội đây không làm nữa.". . .
Sau đó những người này về tới trong phòng riêng mình, từ các nơi trong sân móc ra hoặc kiếm, hoặc đao, hoặc binh khí cực kì cổ quái xảo trá, sau đó lại từ chỗ tối lấy ra một bộ giáp trụ trắng như tuyết.
Đó là vật đặc hữu của ba vạn Thiên Sách quân.
Trong suốt trắng như tuyết, như hàn mang bên trên kiếm, như mai trắng trên cành. . . .
Một ngày này, nữ tử áo đỏ sống trên đỉnh Trọng Củ phong cao chót vót chợt nhoẻn miệng cười, như đào mận nở hoa, đầy sao chiếu trăng.
Một ngày này, Phán quan áo bào đỏ tân tấn nào đó chợt hào hứng, lôi kéo vị Bán yêu tên là Lưu Sanh kia nâng ly ba trăm chén ở bên trong quán rượu cạnh trấn, nhưng vẫn không thỏa thích.
Một ngày này, đao khách khô tọa ở bên trong Thiên Sách phủ, bỗng nhiên đứng lên, y nghiêm túc sửa sang lại dung nhan mình một phen tại gương đồng ở bên cạnh góc phòng, sau đó nhấc lên thanh đao danh vang thiên hạ kia, đóng cửa lớn Thiên Sách phủ lại, tại vô số ánh mắt hoặc sáng hoặc tối nhìn chăm chú, nện bước nhanh chân, rời thành Trường An. . . .
Một ngày này. . .
Rất bình thường, cũng rất đặc biệt.
Một ngày này. . .
Thiếu niên giấu đi mũi nhọn thật lâu kia, rốt cục nghĩ thông suốt một ít chuyện.
Lần thứ nhất quyết định ở trước mặt người đời lộ ra nanh vuốt mình giấu ở chỗ sâu, lại đã sớm mài đến sắc bén.