Trưởng lão trong môn lớn tiếng cãi vả đến tột cùng là Hồng công tử dưới trướng Thiên Lang hay là Tất công tử dưới trướng Thanh Hồ, Hạ Tử Xuyên đóng sập cửa mà đi.
Không thể nói là duyên phận cho phép, hay là đáy lòng nàng có một loại mong đợi nào đó.
Phía dưới ma xui quỷ khiến, nàng lại tới đình gỗ hôm qua .
Thế nhưng chỗ đình gỗ trống rỗng, không nhìn thấy thân ảnh vị thiếu niên hôm qua kia.
Nhưng rất là khó hiểu, trong lòng Hạ Tử Xuyên tuôn ra một cỗ thất lạc không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Nàng cô đơn chạy đến trong đình gỗ, ngồi ở một bên, trầm mặc nhìn xem cảnh sắc phương xa.
Rừng núi tươi tốt xanh um, lại lộ ra một cỗ hương vị cô tịch.
Nàng ngồi hồi lâu.
Mãi đến sắc trời dần tối, rốt cuộc nàng thở dài một hơi, đứng lên.
Hôm nay, hẳn là không thể đợi được hắn.
Nghĩ như vậy, nàng liền muốn rời đi.
"Cô nương đang chờ ta sao?" Ngay lúc này một đạo thanh âm quen thuộc vang lên ở sau lưng nàng.
Hạ Tử Xuyên chấn động trong lòng, xoay người qua, lại thấy thiếu niên mặc áo tím kia chẳng biết lúc nào đã đứng sau lưng nàng, giờ phút này đang cười khanh khách nhìn nàng.
Bên trên mặt Hạ Tử Xuyên lập tức trồi lên vui mừng, nhưng rất nhanh liền cảm thấy không ổn, nàng đè xuống vui sướng nổi lên từ đáy lòng này, muốn ra vẻ thận trọng. Chỉ trong thời gian mấy giây, nàng liền hoàn thành chuyển biến tâm tư phức tạp như vậy, nhưng trên hai má rốt cuộc tránh không được trở nên ửng đỏ.
Tâm tư nữ nhi luôn luôn thơ. Nói chung chính là nàng thời khắc này đi.
"Chỉ là đi dạo đến đây." Hạ Tử Xuyên đáp lại như thế, ánh mắt đã có chút hương vị tránh né.
Thiếu niên áo tím cười cười, cũng không tính làm nhiều dây dưa trên việc này, hắn đi đến trong đình gỗ, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh người Hạ Tử Xuyên.
"So với hôm qua, dường như tâm sự của cô nương nặng hơn chút." Thiếu niên áo tím thản nhiên nói, ánh mắt lại bắn ra phía chân núi Trọng Củ phong người đến người đi.
"Người ăn ngũ cốc mà sống, tự nhiên không tránh được vì tục sự vây khốn."
"Xin lắng tai nghe." Trên mặt thiếu niên áo tím trồi lên một ý cười rõ ràng.
Nụ cười kia cũng không thể nói quá đẹp mắt, nhưng lại làm cho Hạ Tử Xuyên hơi sững sờ, đáy lòng không hiểu có chút ấm áp dâng lên.
Nhưng cuối cùng, nàng lại là lắc đầu, cũng không trả lời vấn đề của thiếu niên.
"Nói tới vô dụng, không nên tiếp tục phiền não làm gì."
Thiếu niên nghe vậy, vào khi đó lông mày lại nhíu lại.
"Cô nương là Hạ Tử Xuyên, Hạ cô nương của Nguyệt Hồ động a?" "sao ngươi biết được?" Thiếu nữ một thân váy dài màu xanh hơi kinh ngạc.
"Gần đây chuyện trưởng bối nhà ngươi đang tìm kiếm lang quân như ý ở khắp nơi cho cô nương thế nhưng đã là một đề tài nói chuyện lớn trong Linh Lung các, ai ai cũng đang nghĩ, rốt cuộc ai có thể may mắn như thế, lọt vào mắt xanh của cô nương." Thiếu niên áo tím ngược lại cũng không giấu diếm, nói như thế.
Hạ Tử Xuyên đắng chát cười một tiếng,"gia môn bất hạnh, làm trò hề, khiến lệnh công tử chê cười."
Lời này ít nhiều có chút đột ngột, nhưng không hiểu thiếu niên mặc áo tím này để cho Hạ Tử Xuyên cảm thấy là người đáng giá tâm sự một chút, cho nên cũng không có ý tứ hư dữ ủy xà.
Thiếu niên thân mang áo bào tím rộng lớn nghe vậy cũng sững sờ, thế nhưng rất nhanh liền phản ứng lại.
"Có lẽ cô nương phiền não cũng bởi vì việc này?"
Hạ Tử Xuyên vào lúc đó thở dài một hơi, nói: "cái gì thiên tài kiếm đạo, cái gì tư chất tiên nhân, đến cuối cùng cũng không quá một cái thẻ đánh bạc hưng suy của tông môn. Khác nhau chỉ là thẻ đánh bạc này có thể bán ra giá tiền như thế nào. . ."
Thiếu niên nghe vậy trong lòng dường như có điều suy nghĩ, hắn liếc mắt nhìn Hạ Tử Xuyên thật sâu.
"Sinh ở trong thiên địa, chúng ta đều là lục bình, mệnh không khỏi ta, thân bất do kỷ. . ." Hắn cũng thở dài một hơi.
Hoàng hôn rốt cuộc vào lúc đó giáng lâm.
Mặt trời chiều ngã về tây, chim mệt mỏi về rừng.
Linh Lung các cực kỳ lớn vào lúc đó bị độ lên một tầng màu vàng, bỗng nhiên như Tiên cảnh.
"Thật đẹp." Hạ Tử Xuyên nhẹ giọng cảm thán,"công tử nói rất đúng, sự vật như vậy, quả nhiên là nhìn một lần sẽ thiếu một lần."
Nàng vào lúc đó nghiêng đi đầu, nhìn về phía thiếu niên áo tím, trong con ngươi đen nhánh có quang mang nào đó phun trào.
Thế nhưng không biết nàng đang nói lúc này, đến tột cùng chỉ cảnh hay chỉ người.
Sau đó Hạ Tử Xuyên đứng lên, uyển chuyển thi lễ một cái với thiếu niên áo bào tím.
"Hôm nay có thể gặp lại công tử, Tử Xuyên rất là thoải mái, nhưng sắc trời đã tối nên Tử Xuyên phải trở về."
Ánh mắt của nàng ngừng ở trên mặt thiếu niên hồi lâu, mới cực kì chật vật bỏ qua một bên.
Nàng biết lần sau gặp lại, nàng có lẽ đã là thê tử của một vị công tử nào đó trong kinh thành, đương nhiên, càng nhiều có thể là, nàng cũng khó có cơ duyện gặp lại hắn.
Điều này khiến nàng có chút thương cảm.
Mọi chuyện trên đời này, chính là kỳ quái như thế.
Có ít người quen biết nhau một hồi lâu, lại không bằng ở chung một hai ngày.
Nhưng nàng dù sao không phải là những thiếu nữ cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện nam nữ hoài xuân kia, nếu vô duyên, sao phải gút mắc.
Rất nhanh nàng liền đè xuống cỗ kiều diễm bỗng nhiên toát ra trong đáy lòng mình, xoay người liền muốn rời đi."chờ một chút." Nhưng thanh âm thiếu niên kia vang lên lần nữa, hắn đi tới trước mặt Hạ Tử Xuyên, nhìn qua nàng, chợt hỏi:"xin hỏi một câu Tử Xuyên cô nương đã định ra nửa kia của riêng mình chưa?"
Lời này ít nhiều có chút đường đột, nhưng Hạ Tử Xuyên vẫn đè xuống nghi hoặc trong lòng, lắc đầu."hiện nay quý tộc trong kinh đi vào Linh Lung các, ngoại trừ hai người Chúc Long Khởi cùng Lâm Khai, thích hợp cũng chỉ có Hồng công tử dưới trướng Thiên Lang cùng Tất công tử dưới trướng Thanh Hồ. Trưởng bối trong nhà đang tranh chấp không ngớt vì hai người này. . ."
"Cô nương vừa ý người nào vậy?"
Hạ Tử Xuyên lại lắc đầu."ta chưa từng gặp hai người kia, nhưng nghe đồn một người đam mê tửu sắc, người còn lại là đồ tể hung ác, ta đều không thích."
"Kỳ thật theo suy nghĩ của tại hạ, ánh mắt các trưởng bối nhà cô nương cuối cùng quá nhỏ hẹp một chút." Thiếu niên áo bào tím có chút tiếc hận nói.
"Lời này của công tử là gì?" Hạ Tử Xuyên nhíu mày, mặc dù trưởng lão trong môn làm việc cực kỳ con buôn khiến nàng cũng không hề vui, nhưng lúc này thiếu niên ngay thẳng như thế lại có chút quá mức.
"Tại hạ lỗ mãng, nhưng ta thấy chư vị tiền bối Nguyệt Hồ động vội vã muốn gả cô nương đi như thế, nguyên nhân đơn giản chính là tìm một chỗ dựa đủ để sống yên phận trong loạn thế, kỳ thật chỗ dựa dạng này có khối người, vì sao phải chấp mê chỉ riêng có Trường Dạ ty ư?"
"Ồ?" Hạ Tử Xuyên nghe vậy sững sờ,"ngoại trừ Trường Dạ ty, công tử xem thiên hạ Đại Chu này còn ai có loại bản sự này?"
"Tông môn đệ nhất Đại Chu, Linh Lung các." Thiếu niên áo bào tím nói.
"Cái này. . ." Lông mày Hạ Tử Xuyên nhíu càng sâu hơn. Trước khi đến, bên trong sơn môn có ý tứ thông gia cùng Linh Lung các, nhưng Trần Huyền Cơ đã rời khỏi Linh Lung các, bên trong tông môn đệ nhất này đã tìm không thấy nhân tuyển đủ để thích hợp cùng Hạ Tử Xuyên, Nguyệt Hồ động dù nói thế nào cũng là tông môn có mặt mũi trên giang hồ, nếu chỉ tìm một tên đệ tử tầm thường, vậy sẽ thật sự không lên nổi mặt bàn, đương nhiên là không thể được. Bởi vậy kế sách như thế, sau khi nghe Trần Huyền cơ rời đi đã sụp đổ triệt để.
"Nếu như cô nương không tìm thấy nhân tuyển thích hợp, tại hạ chỗ này ngược lại có một người."
"Người nào?"
"Đệ tử của Tư Không trưởng lão, đường chủ Chấp Kiếm đường, Tống Nguyệt Minh." Thiếu niên vào lúc đó nhoẻn miệng cười.
Mặt như gió xuân, giọng như ôn ngọc.
Hạ Tử Xuyên cũng sững sờ, nhìn thẳng thiếu niên, cuối cùng vào lúc đó mới hiểu rõ được, lập tức ý cười đẩy ra. . . .
Khoảng cách đại hội luận đạo còn có một ngày.
Nhưng Linh Lung các hôm nay náo nhiệt vượt xa khỏi dự liệu của tất cả mọi người.
Ngay lúc chạng vạng tối, vị Nhị đệ tử của Tư Không Bạch, đường chủ Chấp Kiếm đường Linh Lung các bây giờ chạm tay có thể bỏng kia.
Mang theo đội ngũ cầu hôn trùng trùng điệp điệp, đi đến chỗ ở của Nguyệt Hồ động.