Đám người nhìn viên đầu người kia rơi xuống đất, dường như còn duy trì không cam lòng khi còn sống, nhìn thể xác đang đứng đó, giống như còn chưa kịp cảm nhận được tình cảnh đã đầu một nơi thân một nẻo của mình.
Oanh.
Một tiếng vang nhỏ, tên giáp sỹ kia hét lên rồi ngã gục, máu tươi cực nóng như suối nước từ chỗ cổ của gã phun ra ngoài, bắn ra đầy đất, một cỗ mùi máu tươi gay mũi vào lúc đó cũng tràn ngập ra trong đại điện.
Loảng xoảng.
Ngay sau đó lại là một tiếng vang giòn, giáp sĩ áo trắng rung động trường kiếm, máu tươi bên trên thân kiếm tản mát, sau đó cho kiếm trở vào bao, thân thể của y cấp tốc lui ra, đi vào bên trong hàng ngũ một đám giáp sĩ áo trắng ngoài điện.
"Ừm, thanh tịnh không ít." Lúc này Lộc tiên sinh cuối cùng chỉnh lý xong quần áo của mình, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía vị Tiên nhân ngồi cao ở trên đài kia, con ngươi nheo lại.
Tất cả mọi người biết, y còn đang chờ đáp án của Tư Không Bạch.
Sắc mặt Tư Không Bạch rất khó nhìn, từ khi du ngoạn cảnh giới Tiên nhân đến nay, lão tựa như chưa bao giờ từng gặp phải loại chuyện như thế này.
"Lộc tiên sinh, phải chăng cử động lần này quá lỗ mãng một chút, nơi này chính là Linh Lung các!" Lão trầm giọng chất vấn, cho dù ai đều có thể thấy được, trong lời nói của lão giờ phút này lôi cuốn tức giận.
"Đối với Thiên Sách phủ mà nói, cho tới bây giờ chỉ nói quy củ, về phần nơi này là Linh Lung các hay bất kỳ địa phương nào khác, đối với Thiên Sách phủ mà nói không có gì khác nhau." Lộc tiên sinh bình tĩnh đáp lại. Y tựa như một ngọn núi lớn nguy nga, mặc cho bên ngoài là gió to mưa rào hay là sóng to gió lớn, y vẫn sừng sững hiên ngang.
"Tốt một cái Thiên Sách phủ chỉ nói quy củ." Nghe nói lời ấy, không đợi Tư Không Bạch lên tiếng, Chúc Long Khởi ở bên đã vỗ án đài bên người, đứng lên." Vậy ta muốn hảo hảo hỏi một chút Lộc tiền bối rồi, tùy tùng của ta đây chẳng qua mới nói vài câu, ngươi đã lấy đầu của hắn, đây chẳng lẽ chính là quy củ của Thiên Sách phủ các ngươi?"
Chúc Long Khởi rất không cao hứng.
Không cao hứng trước nay chưa từng có.
Gã là con trai của Chúc Hiền, là thế tử của Trường Dạ ty. Bắt đầu từ thời khắc gã hiểu chuyện, trên đời này chưa từng có người có thể vi phạm ý của gã. Hôm nay, đầu tiên là bị Từ Hàn cùng Chu Chương đánh mặt mũi ở bên trên đài diễn võ. Nhưng dưới ý của vị đại năng đi theo, gã đã phải đè cơn giận trong lòng xuống, nghĩ đến đại cục làm trọng. Sau đó, mắt thấy hôn sự giữa gã cùng với Diệp Hồng Tiên sẽ được định đoạt, lại không ngờ đám Thiên Sách phủ đã ẩn núp nhiều năm vậy mà chợt đến, vị thiếu niên bình thường xưa nay gã không để vào mắt lắc mình biến hoá, chợt trở thành Thiếu chủ Thiên Sách phủ. Sau đó, lão bất tử họ Lộc này lại càng ngay trước mặt nhiều người như vậy, giết một tên hộ vệ của gã.
Có câu nói là đánh chó nhìn mặt chủ, Lộc lão đầu làm việc như thế, quả thực không để Chúc Long Khởi gã cùng Trường Dạ ty vào mắt.
Chúc Long Khởi sao có thể nhịn được cơn tức giận này. Bởi vậy, gã rốt cuộc vào lúc này vỗ bàn đứng dậy, lạnh giọng hỏi.
"Thế tử hỏi rất hay." Thế nhưng đối mặt gã hùng hổ dọa người chất vấn như thế, vị Lộc tiên sinh kia lại duy trì thái độ thong dong nhất quán như cũ của y."vậy lão hủ cũng dám hỏi điện hạ, tên tặc tử này là ai? Quan cao tới phẩm nào, đứng hàng chức gì?"
"Hắn. . ." Chúc Long Khởi nhíu mày, há mồm liền muốn nói gì đó.
"Ta khuyên thế tử suy nghĩ rõ ràng rồi trả lời Lộc mỗ." Nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị Lộc tiên sinh cứng rắn đánh gãy."Nếu như tên tặc tử này thật có chức quan mang theo, vậy lấy thân phận của hắn sao có thể xuất hiện ở đây? Bởi vì công bởi vì tư? Nếu như bởi vì công thì chuyến này là như thế nào, nếu là bởi vì tư, vậy Chúc thủ tọa tự tiện điều động mệnh quan triều đình đi làm việc của cá nhân, cái tội danh này chắc hẳn hắn gánh không nổi, thế tử điện hạ hẳn phải đong đếm trong lòng thật tốt."
"Vậy nếu hắn chỉ là gia binh của riêng công tử, chắc chắn không có chức quan bên người, cũng không hề có tước vị. Lão phu thế nhưng là công khanh áo đỏ nhất phẩm do Tiên đế tự tay sắc phong, hắn hô to gọi nhỏ với ta, va chạm mệnh quan triều đình, vậy dù ném cái mạng này đi cũng không oan uổng."
Lời ấy vừa dứt, Lộc tiên sinh liền quay đầu cười tủm tỉm nhìn về phía Chúc Long Khởi kia, chỉ thấy sắc mặt của đối phương một trận biến hóa khó coi, cuối cùng hóa thành màu gan heo đỏ tía, hiển nhiên gã đã bị đẩy vào cảnh á khẩu không trả lời được.
Chúc Long Khởi vào lúc đó quay đầu nhìn người áo đen bên cạnh một chút, người áo đen lại không lộ ra dấu vết lắc đầu lần nữa.
Lúc chuẩn bị lên đường Chúc Hiền đã từng dặn dò, nếu chuyến này gặp được chuyện khó mà quyết đoán, đều lấy ý tứ của vị tiền bối này làm chuẩn. Chúc Long Khởi mặc dù là người ngang ngược, nhưng lại cực kì e ngại đối với người cha của mình, nhớ lại những lời cha dặn lúc lên đường. Vị thế tử điện hạ này cuối cùng cắn răng, ép cơn giận dữ trong lòng mình xuống.
Mà làm xong những thứ này, vị Lộc tiên sinh kia lại quay đầu lần nữa, nhìn về phía Tư Không Bạch."Tư Không huynh nghĩ lâu như vậy, vẫn chưa nghĩ rõ ràng sao?"
Trong giọng nói bình tĩnh không có một chút mùi vị bức bách cùng uy hiếp, lại làm cho đáy lòng mọi người tại đây phát lạnh: Thiên Sách phủ chính là Thiên Sách phủ, dám giết người Trường Dạ ty, cũng dám phân trần ra xanh đỏ đen trắng với Tiên nhân đã thành đại đạo.
"Tiên sinh không nghĩ nếu cứ tiếp xuống như vậy sẽ rất khó xử?" Tư Không Bạch vào lúc đó hỏi, thanh âm u hàn tựa như từ trong hàm răng gạt ra, sát khí đằng đằng.
"Là chuyện thiên kinh địa nghĩa(hai năm rõ mười), có gì khó xử?". Nào ngờ Lộc tiên sinh như chưa từng cảm nhận được hàn ý trong giọng nói của Tư Không Bạch, khoan thai đáp lại.
Một khắc này, một cỗ khí thế bàng bạc to lớn chợt bay lên từ trong cơ thể Tư Không Bạch. Cuồng phong uy áp kia như mưa rào dậy sóng tuôn ra cuốn tới, thoáng qua đã bao phủ toàn bộ phủ Tế thế.
Đại điện sáng tỏ trở nên u ám, khí tức âm lãnh tràn ngập ra.