Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 266: Là người đều sẽ chết (2)

Chương 266: Là người đều sẽ chết (2)
"Công Tôn Minh! ! !"

Công Tôn Minh?

Cái tên này vừa ra khỏi miệng, mọi người tại chỗ đều là giật mình, sắc mặt nhìn về phía người áo đen kia lập tức biến đổi.

Đây là một cái danh tự xấu xa đến nhường nào.

Từ một nhà Mục vương diệt môn đến nay, không biết bao nhiêu giang hồ nghĩa sĩ trong thiên hạ muốn trừ khử gã.

Người muốn giết gã quá nhiều, nhưng vẫn không hề có người giết được.

Gã là một người rất cẩn thận, sau khi chủ đạo nghịch án Mục vương năm đó, người đã từng là ngự sử Tham Lang bộ bỗng thất tung dấu vết, không ai có thể tìm được gã. Nhưng không ngờ, giờ phút này vậy mà lại xuất hiện ở bên trên đại hội luận đạo Linh Lung các.

Ngay ở bên trong mọi người tại chỗ, cũng không thiếu người từng nhận ân trạch của Mục vương năm đó, chẳng qua khi Công Tôn Minh thật sự xuất hiện trước mặt thì bọn họ lại mất đi dũng khí ra tay. Công Tôn Minh dù sao cũng là mệnh quan triều đình, ngay trước mặt nhiều người như vậy giết gã, sẽ không chỉ có hại mình, cũng tránh không được liên luỵ đến sư môn của mình.

Công Tôn Minh cũng rất biết rõ điểm này.

Sau khi gã bị Lộc tiên sinh chỉ ra thân phận của mình, lại không thấy chút hoảng loạn nào, ngược lại chậm rãi buông mũ trùm trên đầu mình xuống, lộ ra gương mặt vết thương dày đặc, đã không thấy rõ nguyên trạng của mình.

Nhưng dù là như thế, có nhiều người nhìn một chút liền nhận ra gã như cũ, gã chính là Công Tôn Minh!

Thí dụ như vị Chu Chương ngồi trong góc đại điện kia, sau khi y thấy rõ gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, thân thể chấn động, đầu lại thấp xuống.

Y không dám nhìn nhiều, lo lắng sau một khắc mình sẽ ức chế không nổi ý định rút kiếm mà lên trong lòng. Nhưng bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt nhất, vì thế y ra sức đè phẫn hận trong lòng xuống, nhưng thân thể vẫn không nhịn được run run. Dị trạng như vậy hấp dẫn ánh mắt Phương Tử Ngư ở bên, nàng ân cần nhìn Chu Chương, dù muốn hỏi thăm nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

"Tại hạ thực sự không dám đánh cược, nhưng Lộc tiên sinh có chắc chắn dám đánh cuộc không?" Gương mặt xấu xí kia mang theo ý cười cực kỳ khó coi nhìn chòng chọc vào Lộc tiên sinh, hỏi như thế."Vậy các hạ muốn như thế nào?" Lộc tiên sinh nhíu mày.

"Rất đơn giản." Vấn đề của Lộc tiên sinh dường như đúng vào ý muốn của Công Tôn Minh, gã gần như không chậm trễ chút nào nhận lấy lời mà nói rạ."Hồng Tiên cô nương, một bên chịu lệnh của cha mẹ, một bên chịu lệnh của sư tôn. Cả hai đều không thể làm trái."

"Nhưng nếu song phương hai bên lại tiếp tục tranh chấp như thế, cũng chưa chắc sẽ có kết quả, ngược lại không tránh được rước lấy chư vị bằng hữu chế nhạo."

"Theo tại hạ thấy, nếu đều có lệnh của trưởng bối, trong hai vị một vị là thế tử Trường Dạ ty mà một vị là thiếu chủ Thiên Sách phủ, việc này lại vừa lúc ở bên trên đại hội luận đạo thịnh thế của giang hồ Đại Chu, vậy không bằng dùng phương thức của giang hồ, hai vị thế tử thiếu chủ đánh nhau một trận, bên thắng vi tôn, như vậy không hơn chúng ta ở chỗ này tranh cãi miệng lưỡi sao?"

Lời này nói ra, mọi người tại chỗ đều không tránh được lập tức vang lên từng đợt tiếng nghị luận.

Từ Hàn cùng Chúc Long Khởi trước đó đã đánh qua một trận bên trên đài diễn võ kia, mặc dù Từ Hàn chiến thắng, nhưng rốt cuộc người sáng suốt đều thấy rõ ràng trong hai người ai mạnh ai yếu, Công Tôn Minh đưa ra phương pháp như vậy rõ ràng đang muốn tính kế với Từ Hàn, đám người âm thầm cảm thấy trơ trẽn, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói ra, ba cái cự đầu đánh cờ, không phải những người vô danh tiểu tốt như bọn họ có thể tham dự đấy.

Lộc tiên sinh hiển nhiên cũng không ngờ rằng Công Tôn Minh sẽ đưa ra đề nghị như vậy.

Y nhíu mày, y cũng không rõ ràng tu vi của Từ Hàn, nhưng liên quan tới vị Chúc công tử này thì y đã nghe được rất nhiều, tu vi bản sự của gã so với vị Trần Huyền Cơ kia cũng không kém bao nhiêu, y không cho rằng Từ Hàn sẽ ngang tài ngang sức cùng Chúc Long Khởi.

Bởi vậy, vào lúc đó y đang muốn mở miệng cự tuyệt đề nghị như vậy.

"Tiên sinh." Nhưng ngay lúc này Từ Hàn vẫn đứng ở bên người y trầm mặc không nói lại chợt khẽ gọi cắt đứt lời nói đến bên miệng của Lộc tiên sinh.

"Thiếu chủ có chỉ thị gì?" Lộc tiên sinh sững sờ, vội vàng nghiêng người hỏi. Thái độ cung kính, không có chút khinh thị nào bởi vì Từ Hàn nhỏ tuổi hoặc là tu vi quá thấp.

"Từ mỗ muốn thử một chút." Từ Hàn nhẹ nhàng cười nói."không biết tiên sinh có thể đồng ý."

Lộc tiên sinh lại sững sờ, y quan sát tỉ mỉ người thừa kế Phu tử khâm điểm này một phen, lại thấy hắn mặc dù tu vi dường như cũng không lạ thường, nhưng vẻ ung dung trên mặt cũng không phải làm bộ. Y có chút suy tư, liền gật đầu."Tất cả đều theo ý của thiếu chủ."

"Cám ơn tiên sinh." Từ Hàn cung kính gật đầu, lúc này mới phóng ra bước chân đi tới trước mặt mọi người.

Mà một đám khách khanh áo bào đỏ lấy Lộc tiên sinh cầm đầu khi đó lại dồn dập lui ra, nhường ra cho Từ Hàn một cái không gian cũng đủ lớn.

"Có khí phách!" Công Tôn Minh dường như cũng không nghĩ tới Từ Hàn sẽ đơn giản liền đáp ứng tràng tỷ đấu này như vậy, gã không khỏi có chút chần chờ, cũng thầm cảm thấy Từ Hàn hẳn không phải là hạng người ngu dốt, dám đáp ứng tràng tỷ đấu này thì tất nhiên có chỗ ỷ vào, nhưng việc đã đến nước này nên gã đã không còn cơ hội đổi ý. Bởi vậy chỉ có thể buông ra lời nói như thế, sau đó thân thể cũng uyển chuyển lui ra.

Khi gặp thoáng qua Chúc Long Khởi đã đứng dậy hướng về phía trước, gã chợt nhẹ giọng nói một câu: "thế tử cẩn thận."

Thế nhưng Chúc Long Khởi liên tục gặp khó lúc này rốt cục tìm được cơ hội, sao còn nghe được lời nói này của Công Tôn Minh, gã khẽ gật đầu qua loa, liền đi tới chính giữa đại điện, đứng đối diện Từ Hàn.

"Ngươi sẽ chết." Sau đó, trên mặt vị thế tử điện hạ kia lộ ra cười lạnh, nhìn qua Từ Hàn, nói như thế.

Nhưng Từ Hàn đối mặt thế tử điện hạ khiêu khích chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

"Là người đều sẽ chết. Thế tử cũng không ngoại lệ."





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch