Cũng có lẽ bởi vì đã quá chật vật, Từ Hàn đã ngủ một giấc thật lâu. Lúc hắn đi ra ngoài mới phát hiện thành Long Cực đã rơi vào trong bóng đêm, hắn theo thường lệ đi tới nhà tắm bên cạnh khách sạn rửa ráy thân thể, sau đó mang theo mèo đen, cõng theo vật mà đến lúc này hắn cũng không biết là thứ gì đi ra cửa.
Hắn cứu được mèo đen, nhưng Yêu lực của mèo đen cũng làm cho tu vi của hắn có bước đột phá.
Từ Hàn vốn là người như thế, người đối tốt với hắn, hắn sẽ báo đáp gấp trăm ngàn lần.
Nếu như mèo đen ưa thích cảnh phố phồn hoa của thành Long Cực, vậy hắn cũng vui vẻ lúc rảnh rỗi mang nó đi ra dạo chơi, huống hồ tu vi của hắn có chỗ đột phá, vật trên vai mặc dù vẫn nặng nề như cũ, nhưng cũng không hề phải cố hết sức như trước kia. Đi dạo phố một vòng ngược lại cũng không quá mệt nhọc.
Mèo đen vẫn say mê những tượng đất Con Rối bên đường, mỗi lần trông thấy sẽ nhảy từ đầu vai Từ Hàn rơi vào những quán kia quan sát một hồi, trong con ngươi đen nhánh tràn ngập hiếu kỳ.
Thế nhưng Từ Hàn lại xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, chỉ có thể mua cho mèo đen một hai cái bên trong những con rối kia.
Thì cứ như vậy một người một mèo đi dạo tới giờ Hợi, những quán rượu buôn bán bên đường đã dần dần thu quán, người đi đường cũng tản đi, lúc này Từ Hàn mới mang theo mèo đen vẫn còn chưa thỏa mãn trở về khách sạn.
Mà trong tích tắc đưa chân bước vào trong khách sạn, lông mày hắn khẽ động, giống như đã cảm nhận được điều gì, thân thể mãnh liệt xoay một cái nhìn về phía sau.
Trong lúc mơ hồ có thể thấy mấy cái bóng người chui vào trong góc đường.
Tốc độ của bọn chúng cực nhanh, nếu không phải tu vi của Từ Hàn đã có chỗ đột phá thì hoàn toàn không thể nhận ra.
"Sâm La Điện?" Từ Hàn sững sờ nhưng cũng rất nhanh đã phản ứng kịp, những bóng người kia có lẽ chính là Tu La mà Sâm La Điện phái tới đuổi giết hắn.
Xem tình hình thì chắc không phải là lần đầu tiên theo dõi hắn rồi, chỉ bởi vì lúc trước tu vi của hắn chưa đủ nên mới không thể phát hiện. Nhưng nếu như đám Tu La này lựa chọn án binh bất động, có lẽ vẫn đang lo lắng Thương Hải Lưu ở đây.
Nghĩ tới đây, Từ Hàn mỉm cười, cũng không hề liếc nhìn những Tu La ẩn núp trong góc tối kia, liền ôm mèo đen cũng không quay đầu lại chạy vào khách sạn.
Những ngày tiếp theo có thể nói là những ngày thoải mái nhất của Từ Hàn trong mười sáu năm qua.
Chẳng phải vì mưu sinh mà phát sầu, cũng không cần mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng như lúc ở trong Sâm La Điện.
Hắn chỉ cần vào buổi tối mỗi ngày hút đi Yêu lực phát tác trong cơ thể mèo đen, đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, thêm với tu vi của chính mình tăng lên, Từ Hàn khống chế hấp thu Yêu lực ở trong một phạm vi mà mình có thể thừa nhận, như vậy đã có thể giảm bớt thống khổ của mèo đen, đồng thời cũng có thể bảo đảm an toàn của mình.
Tám ngày liên tiếp trôi qua, tu vi của Từ Hàn đã có sự tăng lên rõ ràng, mặc dù vẫn chưa đủ để từ Thiên cấp La Hán Cảnh đột phá đến đại thành La Hán cảnh, nhưng mà cảnh giới lại được củng cố chắc chắn, chờ thêm một thời gian sẽ có vốn liếng để phá cảnh.
Đúng như lời của Thương Hải Lưu, môn công pháp 《 Tu La Quyết 》 này lấy Yêu lực rèn luyện thân thể, khiến cho người tu hành lúc tu luyện có thể tiến triển nhanh hơn so với võ giả luyện thể, nhưng phía sau cũng đồng thời chôn xuống không ít mầm tai hoạ đối với người tu luyện.
Nhưng Từ Hàn vẫn cảm thấy cực kỳ hứng khởi.
Mọi chuyện trên đời này, bất kể tốt hay xấu chung quy lại đều phải trả giá bằng một thứ gì đó.
Từ Hàn không thể nghĩ xa đến như vậy, cũng không muốn suy nghĩ xa đến thế.
Một ngày này, hắn như thường lệ dẫn mèo đen đi dạo trong chợ đêm thành Long Cực.
Mèo đen đã yêu món cá hấp của một quán ăn nhỏ bên đường, mùi vị không mặn không nhạt, thịt cá trơn nhẵn, trái lại có được một mùi vị khác. Mỗi ngày Từ Hàn đều mang theo mèo đen tới gọi món, chủ nhân của cái tiệm cơm kia là một đôi vợ chồng trẻ, tâm địa vô cùng tốt, thấy mèo đen đáng yêu, còn chuyên môn chuẩn bị một cái chén nhỏ cho nó, mỗi ngày sau khi Từ Hàn gọi món cá hấp, đôi vợ chồng kia sẽ chia cá hấp thành hai phần bưng lên.
Từ Hàn dùng tốc độ rất nhanh ăn xong một phần đồ ăn thuộc về mình.
Những năm gần đây đã thành thói quen, hắn cũng không hề lãng phí thời gian trên những chuyện mà hắn cho là không cần thiết. Dù sao hắn vẫn cảm thấy dường như bên trong bóng tối đang có một người cầm cây roi thúc giục hắn, một khắc cũng không dám dừng lại.
Cái cây roi kia chính là mười hai năm trước ăn bữa hôm lo bữa mai, cũng là bốn năm sau vào chết ra sống.
Nhưng mèo đen vẫn đang thưởng thức bữa ăn ngon này, nó cong cong thân thể, cái đầu nhỏ hơi hơi động đậy, ăn cá hấp trong mâm, ánh mắt nheo lại, hiển nhiên đang cực kỳ hưởng thụ quá trình này.
Từ Hàn cười cười nhìn mèo đen, đáy lòng lại có chút âm trầm.
Đã tám ngày trôi qua nhưng Thương Hải Lưu vẫn chưa trở về, mà đám Tu La theo sát Từ Hàn hiển nhiên đã rục rịch muốn hành động, Sâm La Điện chưa bao giờ là chỗ thiện nam tín nữ lưu lại, trình độ tàn nhẫn của bọn chúng khi đối đãi với kẻ địch đủ khiến cho đáy lòng bất kỳ người nào đều phát lạnh, mà điểm này đối với người phản bội chúng lại thêm cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc Từ Hàn nghĩ đến những điều này, mèo đen rốt cuộc đã ăn xong đồ ăn trước mắt mình, nó cảm thấy mỹ mãn nhảy đến đầu vai Từ Hàn, dùng đầu cọ lấy cổ Từ Hàn, dường như đang muốn dùng hành động này cảm ơn Từ Hàn vì đã trả tiền khoản đãi.
Hành động thân mật của mèo đen làm cho hơi mù dưới đáy lòng Từ Hàn tản đi một tí, dù sao Thương Hải Lưu bị thiên hạ Đại Chu đuổi giết đã không còn là chuyện một ngày hai ngày, cho dù là Sâm La Điện cũng không dám tiếp nhận việc treo giải thưởng ám sát Thương Hải Lưu, mà người trong thiên hạ này có thể uy hiếp được Thương Hải Lưu, ít nhất trong nhận thức của Từ Hàn cũng không thể nghĩ ra đấy.
Hắn an ủi bản thân, sau đó từ trong ví móc ra mười văn tiền, gọi chủ nhân của quán cơm tới đây tính tiền.